
Truyện Có Thật : Quê Em Đất Độc
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015
Lượt xem: 134744
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/744 lượt.
ng việc vào tủ, máy tính xách tay, máy chụp hình, ống nhòm … giấy tờ và một bộ hồ sơ. Khẩu súng lục K54 và vài băng đạn, thêm nữa một con dao găm Thái, lấy ra, đứng nhìn rồi ngẫm nghĩ tìm chỗ kín đáo để cất chúng. Long sực nhớ, còn một số dụng cụ nhỏ anh vẫn để trong thùng xe dưới nhà. Xong xuôi, nhìn đồng hồ cũng đã gần bảy giờ, Long đi tắm rửa thay quần áo, và tính sẽ ra ngoài ăn tối.
Đêm nay trời trong thanh gió mát, trăng sáng vằng vặc, nằm cách xa thị trấn chừng vài cây số, trở về khách sạn sớm, Long bắt đầu nghiệp vụ chuyên án.
Cầm trên tay cuốn “Chuyên án Nhà chủ hộ Trương Thế Tuyệt, Ấp 4, khu dân cư số 3, thị trấn Kiên Thành, huyện Kiên Thành, Tỉnh Long Hà”. Châm điếu thuốc, anh lần giở lại cuốn tài liệu chuyên án của gia đình ông Tuyệt bà Hà. Từng trải qua trên chục vụ án đa dạng và phức tạp, nhưng tất cả chỉ liên quan đến vi phạm kinh tế và tội phạm, Long nhận thấy còn nhiều mảng chưa biết khi anh đột ngột được chuyển sang điều tra một vụ án mang nhiều tính phức tạp và kỳ lạ đan xen. Bởi cũng lẽ đơn giản, anh là cán bộ cảnh sát không thuộc địa phương này, sẽ có đánh giá khách quan hơn so với đồng nghiệp tại đây. Với tố chất là một sỹ quan cảnh sát mưu trí và có óc phán đoán đôi khi sáng tạo và ngoại hình tốt có thể dễ cải trang hòa nhập thành dân thành thị hay dân đi phe để nhập cuộc, tổ đặc vụ đã mạnh dạn đẩy Long vào một loại hình mới.
Từ gần một năm trở lại đây, theo nhiều nguồn tin, Sở cảnh sát nhận được rất nhiều thông tin mất tích đầy bí ẩn của một số nạn nhân, mà trong số họ ít nhiều đã từng được thấy có mặt tại gần nhà ông Tuyệt bà Hà.
Thêm một yếu tố nữa đẩy vụ việc lên mức đau đầu hơn, bà Hà theo hồ sơ đã mất cách đây ba năm do bệnh già chết tại nhà. Một thời gian khi người vợ qua đời, ông Tuyệt buồn bã treo cổ tự sát trong vườn nhà. Đám tang người cha diễn ra ảm đạm. Hai tháng sau, người anh giữa là Trương Thế Tục giết chết anh lớn là Trương Thế Toàn (lúc này hai mươi chín tuồi). Hối hận vì tỉnh ngộ đã giết anh, người này treo cổ tự sát tại đúng chỗ người cha họ đã treo cổ chết hai tháng trước. Anh ta chết năm hai mươi sáu tuổi. Người anh thứ là Trương Thế Tạ và cô em út Trương Mộng Đào bỏ đi nơi khác. Nghe nói lại, Trương Thế Tạ có dấu hiệu thần kinh sa sút, hoảng loạn sau khi chứng kiến bốn đám tang trong nhà. Sau lần lượt bốn cái chết khó hiểu, gia đình họ chỉ còn người con trai Trương Thế Tạ cũng đã hai mươi bảy tuổi và cô Trương Mộng Đào hai mươi ba tuổi. Trong vòng chưa đầy một năm, bốn đám tang lần lượt diễn ra, của cải trong nhà cũng đã hao hụt một phần do công việc kinh doanh của nhà tạm dừng vì chuyện tang tóc đến quá bất ngờ. Và một lẽ khác, nhà họ mất dần những người lao động chính trong nhà. Việc buôn bán đồ đất đành bỏ dở. Trước cửa ngoài treo một bảng nhỏ “Nhà cho thuê”. Anh Tạ cũng dần dần không lui tới nhà Thỉnh thoảng anh Tạ quay về nhà để giải quyết cho những trường hợp khách đến thuê nhà. Còn cô con gái thì gần như mất tích, thỉnh thoảng bí mật về nhà vào lúc đêm hôm.
Ngoài ra, – theo hồ sơ ghi nhận– người ta cũng thấy cô Đào đi bộ trở về nhà vào buổi tối, rồi trời chưa sáng lại thấy mất dạng. Khách đến thuê nhà cũng là một điều phức tạp của vụ việc. Nhà tuy để biển cho thuê, nhưng ít thấy có khách thuê là gia đình riêng, hay học trò. Mà chỉ là những người vãng lai nam. Thời gian thuê nhà cũng là điều bận tâm. Dù cho thuê nhà, nhưng người ở thưa thớt và thời gian thường không quá một đến hai tháng, sau đó, thấy nhà lại vắng vẻ và lại có biển treo lại “Nhà cho thuê”. Căn nhà của họ càng trở nên vắng vẻ và khó hiểu, không khí không còn vẻ xum tụm như thời ông Tuyệt bà Hà còn kinh doanh chứa đồ đất. Nay bốn ngôi mộ được đặt đơn sơ gọn ghẽ tại phần đất sau nhà của họ. Đèn ngoài cổng vào cũng không còn sáng thường xuyên, từ ngoài nhìn vào chỉ heo hoắt một hai bóng đèn trong phòng khách thuê. Và phía sau, tại cổng đi vào phía phòng cô Đào, không bao giờ thấy sáng đèn.
Dù là thị trấn, nhưng khu vực này còn quang tạnh, nhà nọ cách nhà kia ba bốn trăm thước, trên đường lộ chính của thị trấn, đi vài đoạn mới có cột đèn. Nhà cô Đào lại lượn vòng vèo ra phía sau thị trấn đi vào phần đồi núi và không có đèn đường. Cứ từ chiều khoảng sáu giờ trở đi, toàn khu vực nhà này và khu lân cận chìm dần vào bóng đêm.
Sáng nay, Long dậy sớm hơn mọi ngày, đi xong vài bài võ công đơn giản, anh nhanh chóng thay đồ ăn mặc như một khách đi liên tỉnh.
Có lẽ sau phần sơ bộ vụ án, thêm nhiều suy tư mới, Long dậy sớm, đặt bữa sáng tại phòng, chỉ một lúc anh đã ăn xong bữa điểm tâm và dùng cà phê sáng; ngồi trầm ngâm một lát anh tính chuyện tiếp cận ban đầu khu nhà. Anh xuống lầu ra quầy tiếp tân giao chìa khóa.
Một thanh niên đang lơ mơ ngủ, khi thấy Long, cậu ta nhanh nhẩu chào anh, và lên tiếng:
– Dạ anh trả phòng hay gởi chìa khóa ạ?
– Cho anh gởi chìa khóa. Àh, phòng 406.
– Vâng – rồi cậu ta nói tiếp như để xua đi cơn buồn ngủ, có lẽ Long đi sớm quá nên chưa đến giờ hế