
Truyện Ma Mãnh Long Quy Thổ – Tác Giả Đỗ Thanh Tú
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341022
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.
. Cũng có hơi ớn lạnh, nhưng cô H ngày ngày vẫn ra miễu thắp nhang. Sợ là mấy người xấu sợ, chứ mình cả đời không làm gì trái lương tâm, sợ cái gì? Nghĩ vậy
cô trấn tĩnh lại, múc gàu nước cuối cùng.
Tõm…
Cô H thấy có gì đó không đúng. Quái lạ. sao gàu nước lại nặng thế này? móc trúng cái gì à? Cô buông gàu, lại kéo lên. Vẫn nặng. Hay là vướng vào cái gì? Trời đêm, trăng sáng nhưng chỉ đủ để thấy miệng giếng. Cô kéo thử, thì ra vẫn lên. Chắc là cành cây thôi-cô H thầm nhủ. Ráng kéo lên được một khúc, cô buông gàu hét lên thành tiếng!
Một bàn tay gầy gò bám vào miệng giếng, một gương mặt đàn ông nhe hàm răng trắng ởn đang cười với cô!
Cô H ra sức chạy, chạy mãi, quay đầu lại thì chẳng thấy gì nữa. Nhưng cô vẫn cố hết sức chạy về nhà. Sáng hôm sau người ta chẳng tìm thấy cái gàu của cô ở giếng, mà là ở trong cái miễu…
***************
Người bạo miệng thì bảo thần hồn nhát thần tính, kẻ nhát gan thì sợ ma quỷ. Mỗi người một kiểu, dạo đấy cũng chẳng ai ra giếng ban khuya nên không có chuyện gì xảy ra. Rồi sự việc cũng chìm đi, hàng ngày người ta vẫn ra múc nước tắm rửa bình thường cho đến khi…
Đêm đó là hội làng gì đó, em cũng chả rõ lắm chuyện cả thế kỷ trước, nhưng mà ông cố đang ở trên tỉnh, nên ông ngoại là con cả đi thay. Ông nốc rượu, ông mời, ông say…
Làng cử một người đưa ông về nhà. Ông chân nam đá chân chiêu liểng xiểng, đến cái giếng, thấy sẵn gàu nước của ai bỏ quên, người thanh niên dừng lại múc nước rửa mặt. Ông ngoại thì ú ớ hát mấy câu không rõ nghĩa. Chợt ông im bặt. Người kia rửa mặt xong quay lại thấy ông đang ngã ngồi dưới đất, nhìn về phía cái miễu. Anh vội nhìn theo hướng ông ngoại nhìn. Ủa, có gì đâu? Vẻ mặt ông ngoại như là gặp cái gì khủng khiếp lắm. Đột nhiên ông hét to rồi chạy về phía đình làng. Người kia cũng chạy theo, mặc dù chẳng biết tại sao ông ngoại lại có hành động như thế. Chợt nhớ đến câu chuyện mấy hôm trước của cô H, anh toát mồ hôi lạnh.
Đình làng nằm ở đầu làng, còn cái miễu nằm giữa làng, cách nhau khoảng mấy cây số. Đình làng vốn là nơi thờ tổ, thờ phật, còn cái miễu lập ra để thờ vong, thờ các bác. Ông ngoại tuy rằng sợ điếng hồn, tỉnh cả rượu, nhưng nhờ vậy mà thanh tỉnh. Đình là nơi thiêng liêng, ma quỷ bất xâm. Chỉ cần tới được đó là an toàn, có gì mai tính tiếp. Vừa nghĩ ông vừa quay đầu lại. Ông giật nảy mình khi thấy một người đàn ông tóc xõa, trần truồng bò theo ông sát nút, còn người thanh niên kia thì không thấy đâu. Nghĩ rằng người kia bị hại, ông cắn răng chạy nhanh, thì con ma cũng tăng tốc. Được một lát, đuối sức, chạy không nổi nữa, con ma lại chạy chậm lại. Dường như có liên hệ gì đó… Ông ngoại lóe lên một suy nghĩ. Ông dừng hẳn lại nhìn con ma. Đến giờ ông mới có cơ hội nhìn kỹ nó. Là một người đàn ông, tóc xõa, khắp người phù thũng, làn da trắng bệch. Đôi mắt thống khổ, nụ cười cùng với hàm răng khủng bố khiến lòng ông ngoại em run lên từng hồi.
Suy đoán của ông ngoại em, sai! Con ma vẫn tiếp tục lao tới. Ông cuống cuồng lao đầu chạy, chạy mãi, chạy cho đến khi té lăn ra, ông quay lại nhìn. Đập vào mắt ông là khuôn mặt của nó…
– He…he…
Ông ré lên một tiếng rồi bất tỉnh…
Sáng hôm sau người ta phát hiện ra ông ngoại nằm trên bậc thềm của đình làng. Ra là ông đã chạy tới đình rồi. Trên vai ông là vết cào. Chuỗi hạt ông đeo cũng không cánh mà bay. Anh thanh niên kia thì rõ ràng chạy theo ông ngoại nhưng sáng hôm sau lại tỉnh dậy ở bờ sông…
Từ hôm đó không còn ai gặp lại con ma nữa. Người ta bảo rằng con ma bị diệt vì phạm vào đất thánh (tức là vào phạm vi đình làng). Có người thì bảo vì nó động vào chuỗi ngọc phật của ông ngoại nên thần hình câu diệt. Còn có lời đồn rằng con ma vẫn chưa chết, nó chỉ quanh quẩn đâu đó trong làng trị thương và chờ cơ hội báo thù…
Anh Cường vừa đi vừa hát. 3 ngày nữa gia đình anh sang hỏi cưới chị Vân. Chưa bao giờ anh thấy yêu đời hơn lúc này. Anh vui đến phát rồ, cứ nhìn anh ngồi lẩm nhẩm chuyện vào Nam lập nghiệp, nuôi dạy con cái, lớn lên làm gì, rồi về hưu 2 vợ chồng dắt nhau về quê dưỡng già, ai cũng cười. Đúng là yêu làm con người ta thay đổi…
Anh Cường là con của chú Lưu, nhà có hơn 10 mẫu đất, thuộc dạng giàu có, của ăn của để. Sau cách mạng về cắt đất chia cho dân, chẳng biết làm cách nào, chú Lưu vẫn giữ được 2 mẫu. 20 nghìn mét vuông với dân thành phố là con số không tưởng, nhưng với dân quê những năm 70 của thế kỷ trước, nhiêu đó chỉ tạm đủ sống. Chú Lưu đem bán, rồi một thân một mình vào Nam lập nghiệp. Đi biền biệt mười mấy năm, chú quay về, xây nhà, cưới vợ, làm chân nha sĩ cho xã. Nói chung cuộc sống cũng dư dả, riêng về việc con cái thì lại hiếm. Chú sinh ra anh Cường đâu năm 87, 88 gì đó, rồi từ đó tịt tới giờ. Đi khám thì phát hiện chú Lưu không thể có con nữa. Vì vậy chú cưng anh Cường như cục vàng. Anh Cường lớn lên trong sự cưng chiều đó nên đâm hư, nhậu nhẹt chơi bời đàn đúm, cờ bạc bê tha. Anh học hết lớp 9 rồi nghỉ, đi làm thợ hồ mấy n