
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 1341368
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1368 lượt.
Nguồn Voz
Đầu tiên, xin cảm ơn những câu chuyện ma mà tôi đã từng được đọc trên Voz, đã làm cho tôi có hứng thú kể câu chuyện cuộc đời mình, những câu chuyện có lẽ rất ma mị, khó tin, nhưng nó đã từng xẩy ra trong đời tôi, do tôi chứng kiến hay ba má tôi kể lại.
Chap1: Đứa con ngày rằm tháng 1.
Tôi sinh ra đúng ngày rằm tháng 1 (15/1/1992 âm lịch). Cái ngày trăng tròn nhất, âm khí trời đất trong ngày rằm tháng 1 cũng nặng nề. Người ta thường bảo sinh con ngày rằm khó nuôi, trải qua 23 nằm cuộc đời, tôi nghĩ điều đó là đúng.
Khi đó nhà ngoại tôi giàu lắm ( đi bán dầu chạy ghe lậu nên giàu ), thuê hẳn 1 phòng to ở nhà hộ sinh gần sông Bạch Đằng_Hội An cho má tôi. Trong phòng có 3 cái giường, má tôi chọn 1 cái gần cửa sổ để nằm, ôm ấp tôi, một đứa bé yếu ớt ngay từ lúc sinh ra…Và mọi chuyện bắt đầu từ cái phòng đó.
Nhà tôi theo đạo, mỗi tối nằm ngủ má tôi vẫn đọc kinh, lần chuổi hạt ( Mân Côi). Khi tôi được vài ngày tuổi, đêm đó cũng như vài đêm trước, mọi thứ cứ bình thường. 9h, má tôi đọc kinh, tôi nằm bên cạnh đã ngủ say rồi. Bổng nhiên có 1 bóng người ở trước đầu giường thò tay vào định bồng lấy tôi. Nghe má kể thì nó là một bóng người đàn bà, mặc áo đen, nút trắng toát, tóc xỏa dài, đôi tay bà dài với lấy tôi, má tôi lúc đó như bản năng của người mẹ, lấy tay đang cầm chuổi hạt mà đánh bà ta, cái bóng đen kia đánh mạnh vào đầu má tôi rồi biến mất rất kì mạ, đêm đó má tôi bồng tôi qua phòng đông người xin ngủ bên đó.
Sáng sớm, ngoại tôi trên đường đi ra quán bán ( quán nằm ở chợ Phố Hội An) thì ghé qua nghe được câu chuyện tối hôm qua, má tôi còn nói má tôi đêm đó đi sv máu… . Bà ngoại tôi cho chuyển phòng qua bên đông người ở.
Được 1 tuần, má tôi đem tôi về nhà, lúc đó cô chủ nhà hộ sinh mới khai thật là lúc trước có 1 bà đã chết khi đang sinh ở đây, đứa bé cũng mất theo mẹ nó.
Nhà tôi lo lắm, nhưng rồi câu chuyện cũng trôi vào lãng quên, vì nuôi tôi khó lắm, nên chẳng còn ai nhớ câu chuyện đó.
Chap2: Đứa trẻ khó nuôi
Có lẽ số phận, tôi tin vào Chúa, có lẽ Chúa đã cứu tôi khỏi sự dữ, những thế lực luôn muốn cướp tôi khỏi tay ba mẹ tôi, khỏi thế giới này, và năm nay, tôi trả lòng ở đây như 1 lời tạ ơn.
Má tôi kể, nuôi tôi là một thử thách của cuộc đời ba má. Ba tôi yêu con nít lắm, vậy mà hôm trước nghe ba nói nghĩ lại 3 năm đầu đời của tôi, ba tôi vẫn còn sợ con nít.
Năm tôi biết ăn cháo, cũng là lần đầu tiên tôi thoát khỏi tay tử thần.
Sáng sớm hôm đó, như mọi sáng, tôi khóc khi được mẹ đút cháo ăn.
Nhưng đó là 1 ngày không may mắn, do tôi khóc quá, lại ho nên bị sặc cháo, hình như có vài hột cháo đã chay vào cái đường thở nhỏ xíu của tôi, làm tôi nghẹt thở. Má tôi kể lúc đó mặt tôi tím lại, co giật , không thở được. má tôi ôm tôi chạy ra đường ( ba tôi đi dạy từ sáng rồi, má dạy buối chiều), lúc đó làm gì có xe honda mà đi, má tôi gào khóc kêu cứu.
Bổng từ đâu xuất hiện một chú lái xe ba gác ( cái xe như xe bò mà do xe honda kéo) chạy đến : ” Lên xe!!!”, má tôi bồng tôi nhảy lên rồi chú rồ ga chạy thiệt nhanh. Trên đường đi, hình như tôi thở được lại, đường xá lúc đó ổ gà nhiều, lắc lư thế nào mà tôi lại thở được. Tới bệnh viện, má tôi bồng tôi vào, mấy em y tá trẻ nhin tôi hoảng loạn, mở bình oxy 15p, may mà lúc đó tôi đã tự thở được.
Má tôi mới nhớ ra, chạy ra tìm ông ba gác thì ổng đi rồi, tìm hoài ko ra, mà kể từ đó, ngày nào má tôi cũng ra trước nhà ngồi đút cháo tôi ăn, mà ko bao giờ gặp ổng. Má tôi hay nói không cảm ơn hậu tạ ổng được làm má áy náy lắm, ân nhân của con là ổng đó. Tôi thì ngầm tin ổng như là 1 may mắn của tôi, cảm ơn ông, ân nhân…
P/s: Cũng khuya rồi, năm nay em làm đồ án tốt nghiệp nên tối rảnh em lại post tiếp.
Truyện này kể về cuộc đời của em, chap 1 và 2 là kể lại, còn các chap sau sẽ rõ thêm nguyên nhân vì sao em khó nuôi.
Chap2 chỉ là mở đầu cho những lần đối mặt “người đàn bà áo đen” đã gặp em lúc 3 ngày tuổi.
Chap3: Những lần chết hụt
Phần 1: Năm lớp 1
Cuộc đời đã vạch sẵn cho mỗi người một lối đi, có lẽ nhiều người bảo tôi điều khiển cuộc đời mình, mọi ngã rẻ tôi có thể quyết định , nhưng có phải vậy không nhỉ?
Tôi nghĩ rằng mọi ngã rẻ cuộc đời tôi đã có rồi, tôi rẻ trái thì nó là trái và tôi đi hướng trái, vậy thôi, mọi thứ đã có trước, việc của tôi là bước qua. Làm sao tôi có thể chọn cái xe nào sẽ đụng mình lúc tôi qua đường? Làm sao tôi chọn được thằng ăn cướp nào sẽ cướp tôi lúc tôi đi mua ổ bánh mì lúc 12h khuya về nhà.
Và đó cũng là điều tôi suy nghĩ khi kể chuyện, tôi không chọn người đàn bà áo đen đêm hôm đó, mà đó là số phận, đã đưa tôi gặp bà, để bà ấy, theo lời kể của ba má tôi, thì bà ấy theo tôi mãi đến năm 12 tuổi. Và từ khi sinh ra đến năm 12 tuổi, tôi đã chịu không ít nổi đau, sự sợ hãi vô thức, mà tâm trí tôi mỗi lần nhớ lại, đêu có cảm giác âm u mù mịt, như là cuộc sống lúc trước đó không do tôi quyết định vậy.
Năm đó tôi học lớp 1, ba má tôi tuyệt đối không nói gì cho t