Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Dị Truyện Hệ Liệt – Quyển 2: Dị Loạn Truyện

Đại Nam Dị Truyện Hệ Liệt – Quyển 2: Dị Loạn Truyện

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 134917

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/917 lượt.

vì cột vẫn gắn kết được vững chãi lắm. Lại thêm mái ngói đỏ tươi, cả chục năm rồi vẫn không bám rêu mốc bao giờ. Chưa có ai trong làng bước chân vào nhà ấy, ai cần gặp cô đều phải chờ đến ngọ, lại chỉ đứng từ xa mà kêu cô ơi ới, chỉ sợ ma bắt.
Thị Tạm cũng như mọi người, đứng kêu tên cô Hậu một hồi, khản cả giọn mới thấy cô ra. Người đàn bà ấy mới gần bốn mươi, gương mặt trắng trẻo đầy đặn, lại không phải làm việc nặng, quanh năm sống nhờ tiền lễ của thiên hạ nên ăn trắng mặc trơn, lúc nào cũng thoa phấn điểm son, trai làng nhìn vào không ít gã đem lòng ngưỡng mộ dù chẳng ai dám đùa cợt với cô.
Nhìn thấy cô, Thị Tạm hớt hải kể lại chuyện tối qua. Một là thị không thấy tận mắt, chỉ được chồng kể lại, hai là thị có khiếu kể truyện, thành ra câu chuyện được thị thêm thắt rất bài bản, lại càng trở nên ma quái, ghê rợn. Cô Hậu nghe hết câu chuyện rồi vào nhà lấy hộp đồ nghề, cùng với Thị Tạm tới nhà ông Tạm Mộc.
Hai người đàn bà vừa bước vào cổng, bỗng cô Hậu đứng khựng lại, nhìn trân trân vào một bụi rậm. Vốn dĩ hàng rào nhà ông Tạm Mộc chỉ là một hàng bụi rậm. Chỗ cô Hậu nhìn chăm chăm cũng chính là một phần bụi rậm ấy. Thị Tạm và ông Tạm Mộc thấy thái độ cô Hậu bất thường thế, toan hướng mắt nhìn theo. Chợt thấy cô Hậu ngã nhào xuống đất, ngất xỉu. Thị Tạm hãi quá cùng chồng dìu cô Hậu vào nhà.
Qua một hồi lâu, cô Hậu mới tỉnh lại, mặt mũi cô xanh lét như bị cảm gió, á khẩu. Mồ hôi cô toát ra như tắm. Cô chẳng nói chẳng rằng xách theo hộp đồ nghề, đi thẳng ra cổng không quay lại chào một câu. Thị Tạm hoang mang chạy theo hỏi hết câu này đến câu khác mà cô Hậu vẫn nín thinh. Cho đến trước khi bước vào cổng nhà cô, cô mới quay lại dặn:
– Ngài bảo gì thì phải nhất nhất làm theo, không được sai một ly.
Nói rồi cô đi nhanh vào nhà, đóng vội cửa lại.
Thị Tạm thấy nét hoảng hốt trên gương mặt cô Hậu, thầy phủ thủy nổi tiếng khắp vùng mà hoang mang vô cùng, không biết phải làm thế nào.
Thị Tạm về nhà, thấy chồng đang ủ rũ ngồi trên phản, Thị lặng lẽ ngồi bên cạnh. Hai vợ chồng lo âu nhìn nhau ủ rũ chưa biết tính thế nào.
Qua mấy canh giờ như thế, ông Tạm Mộc lòng như lửa đốt, lại chợt nhớ cô Hậu có nhìn thấy vật gì đó trong bụi rậm, ông vội chạy về phía ấy, tìm kiếm. Ông Tạm Mộc tìm một lúc, chợt thấy trong bụi rậm có một vật màu đen. Ông run rẩy nhặt lên xem kỹ. Thì ra đó là một mẩu gỗ nhỏ bằng hai bàn tay, được bọc trong một tấm vải đen. Tấm gỗ ấy có khắc thô lậu một hình người. Tấm vải đen che kín thân thể cái hình nhân ấy, chỉ chừa lại đôi mắt đươc vẽ rất vội. Mắt hình nhân là hai nét rất mảnh bằng mực tàu.
Hai nét mực ấy giống hệt như đôi mắt của người tới vào đêm qua.
Muốn biết mọi việc diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ!
[1'> Nay thuộc Thái Nguyên
[2'> Tức năm 1139
[3'> 1 ngũ = 2m
[4'> 1 xích = 40cm
[5'> 1 tấc = 4cm