Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341797

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1797 lượt.

ắt, lại đầu tắt mặt tối lo làm việc để dành dụm cho con sau này lưng vốn sống qua ngày. Từ lúc nghĩ thế, hai vợ chồng không quản ngày đêm làm việc cực nhọc, ngoài những việc nông nghiệp còn đi làm thuê cho thiên hạ, ai thuê gì làm nấy, không quản khó khăn vất vả. Dân làng ai cũng thương hai vợ chồng khó khăn, có việc gì cần họ lại nhờ làm. Âu cũng là nước mắt chảy xuôi, đạo lý từ xưa đến nay, không có gì khác biệt.
Nhưng có một chuyện lạ, đó là khi năm Phong lên năm tuổi, là cứ mỗi lần mẹ Phong đi gánh phân tưới mảnh vườn sau nhà thì Phong lại đòi đi theo. Ban đầu mẹ thấy vui vì có con đi cùng. Nhưng có hôm trời nắng quá, thương con, mẹ bắt con ở nhà. Phong khóc toáng lên như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, miệng kêu:
C..t, thơm!
Mẹ lấy làm lạ, bèn hỏi cho ra nhẽ, thì Phong nói là phân có mùi thơm, muốn đi theo để ngửi cho thỏa. Mẹ kinh hãi nghĩ là con nói đùa. Khi chồng về bà liền nói với chồng chuyện này. Bố Phong tức giận vô cùng, nhưng chỉ xem con mình thích đi chơi mà không được đi nên mới ăn nói lung tung, bèn nọc ra đánh một trận.
Một lần trong nhà có con chuột chết, tìm mãi không thấy là ở đâu, mà mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Qua vài ngày sau, mới biết, nguyên là Phong giấu một con chuột chết gói vào trong lá chuối, giấu dưới gối. Lúc này đã qua mấy ngày, đã trương phồng lên. Hai vợ chồng mới cả kinh, tin rằng chuyện con mình có dị tính là thật. Chuyện này hai vợ chồng đành giấu kín vì sợ dân làng biết được sẽ coi là Phong bị ma ám, đuổi ra khỏi làng. Từ đó hai vợ chồng nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không để Phong tiếp xúc với những thứ ô uế. Đến nhà tiêu cũng phải làm thật xa nhà mà mỗi khi Phong đi tiểu tiêu đều phải đi theo. Có điều, càng ngày cậu bé càng như không cưỡng lại được mùi hôi thối, chúng giống như là một chất nghiện, khiến cho Phong không thể cưỡng lại được, cứ thấy mùi hôi là nán lại nơi đó mãi không thôi.
Chuyện này tiếp diễn đến năm Phong mười ba tuổi. Năm đó, làng có lụt lớn, chết rất nhiều người. Nhà Phong may mắn thoát chết. Khi lụt rút đi, để lại rất nhiều xác động vật và người, qua mấy ngày ngâm trong nước, mùi thật khó tả. Xem ra tình cảnh này chỉ có Phong là thích thú hơn cả.
Không chỉ riêng làng Thượng mà rất nhiều làng, xã khác nơi con sông Thao chảy qua đều bị lụt to. Quan trấn ty[1'> lo sợ dịch bệnh bùng phát, hạn trong ba ngày phải đem chôn hết các xác chết, nếu không làm kịp thì phải chịu tội. Lệnh hỏa tốc được truyền xuống tận các xã. Thế nhưng, xã trưởng tại huyện Tam Dương khi ấy là ông Tốn có người cha đi ăn cỗ bị nước cuốn trôi không biết đi đâu. Mà ông Tốn vốn là người con có hiêu, rất tận tâm chăm sóc cha già, thêm nữa lại là người rất tín, nếu cha ông nhỡ chẳng may mà có ra đi rồi thì làm sao có thể để mất xác được? Ông ra lệnh người nhà lùng tìm khắp ba ngày mà không sao tìm ra được. Ông Tốn buồn rầu lo âu mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm.
Ông Tốn vẫn chủ ý tìm hỏi, kiếm xa hơn. Đến khoảng nửa tháng sau. Có tin về rằng cụ nhà bị nước cuốn trôi xuống mãi tận thôn Thượng. Ông đến tận nơi xem thực hư, hỏi những người chôn cất thì mới biết đó đích thị là cụ nhà. Ông thương lắm, khóc chừng một lúc lâu, rồi định quay về, ba năm nữa quay lại cải táng cụ. Khi ấy có người trong nhà là thầy phong thủy, ông nhìn quanh khu đất được chôn,chỉ vào nói với ông Tốn rằng:
– Cụ nhà được chôn nơi đồng không mông quạnh thì làm sao mà tàng phong, mà mạch nước thì cuồn cuồn mà thẳng thế này, thì làm sao mà tụ khí được? Huyệt táng vào nơi này, Chỉ e rằng sau ba năm, ông không có cơ hội quay lại thay áo[2'> cho cụ.
Ông Tốn giật mình hỏi phải làm sao. Thầy đáp:
– Muộn cũng phải làm, lập tức đưa về chôn cất tại nơi khác.
Ông Tốn lại hỏi:
– Chôn xuống rồi, lẽ nào lại đưa lên? Đó chẳng phải đại kỵ sao?
Thầy đáp:
– Phép đó thì tôi làm được, chỉ xin ông tin tôi, tôi ắt có cách.
Ông Tốn nghe theo. Bèn bàn định tìm đất chôn mới. Xong đâu đấy bèn sai người chuẩn bị quan tài, tính quật một lên. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó. Việc quật mộ vốn đã là đại kỵ, mặc dù chủ nhà đồng ý, nhưng chẳng ai dám làm. Ông Tốn dù là làm xã trưởng nhưng nơi đây chỉ có vài người bà con, mà cũng không ai chịu đứng ra làm. Ông treo thưởng rất cao, tìm mấy người ăn mày ở chợ mãi mới có ba người chịu.
Đêm đó, ông Tốn thắp hương, làm lễ, khấn vái đâu đấy, đợi đến giờ hợp, ra lệnh đào mộ. Người làng ai cũng biết, kéo đến xem rất đông. Vì là mộ chôn vội đất còn nhão nhiều nước nên chỉ đào một lúc là đã thấy manh áo đen lộ ra. Cụ Tốn mừng thầm chuyện sắp thành.
Nhưng ngay lúc đó, một mùi thối khủng khiếp bốc lên khiến người xem đứng xung quanh trong vòng ba trượng không ai là không nôn ọe. Nguyên là xác cụ nhà ông Tốn vốn đã chết được đến nửa tháng không thể tránh khỏi chuyện rữa nát, trương phình, cụ thể hình to lớn, béo dị thường (hay nay gọi là chứng béo phì), vừa rồi người ăn mày vừa làm vừa run cuốc sâu quá, trúng ngay bụng tử thi đang trương phình, thành ra ổ bụng vỡ tung, nội tạng tung tóe khiến ai cũng lợm tởm. Xú khí vốn