
Truyện Ma 12h Đêm – Oan Hồn Xóm Nhỏ
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341695
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1695 lượt.
con lên. Thầy Zhio và thằng Việt trải từng tờ giấy vàng, giấy xanh, tía ra hai bàn rồi cả hai hít một hơi, sau đó bắt đầu vẽ bùa. Cứ em lắc chuông một cái là bùa vẽ xong, hai người ngồi vẽ khá là lâu, em nhớ là đã lắc chuông đến cả trăm lần mới xong, lúc này trên mặt bàn hai người ngồi xếp mấy xấp bùa đủ màu đủ hình. Tầm 4h chiều ra sân thì dây kia đã khô, màu đỏ thâm xì lại, thầy Zhio cuộn nó vào thành một cuộn như dây diều. Sau đó thì tất cả nghỉ ngơi ăn cơm từ sớm, đến tầm 7h tối là hai thầy trò thằng Việt đã mỗi người mặc một bộ áo phép rồi, lần này thằng Việt không mặc áo cánh hạc như mọi khi mà mặc một áo choàng nhiều màu, hai bên vai có kết lông chim, đuôi áo treo nhạc, áo của thằng Việt thì sau lững thêu một con rắn trắng đang cuốn quanh một cây trượng, áo của thầy nó thì thêu một vòng tròn màu tím theo kiểu mặt trời. Đến đúng 8h thì hai người lập đàn xong, thầy Zhio đứng lên đàn còn em và thằng Việt đứng ngoài chạy đàn. Đầu tiên vốc mấy hạt muối rồi đặt trên ngón tay, đưa vào ngọn nến đang cháy, cả bàn tay thầy cháy bùng lên như lúc đốt cồn, thầy khum tay lại đưa lên ngang miệng rồi thổi phù một cái, làn hơi lửa cháy bùng phụt ra từ tay, cháy ngay vào hình nhân đặt trên bàn.Sau đó thầy cầm thanh kiếm vung lên lại vung xuống, người đi đi lại lại như múa kiếm, miệng ca một bài gì đó toàn tiếng dân tộc, lúc này thằng Việt đã cầm một lá cờ to, thêu đủ hình rắn rết, chạy xung quanh đàn vừa chạy vừa phất cờ, vừa gọi to bằng thứ tiếng như thầy Zhio. Một lúc thì bụi tre lay mạnh kẽo ca kẽo cét, mà trời thì lặng ngắt không có gió, sau rồi cây cối quanh nhà cứ ngày càng lắc lư ghê hơn, trời tạnh gió mà từ nhiên em rùng mình liên tục, lạnh toát từ đầu đến chân. Đứng xem cố được chừng hai mươi phút thì thằng Việt rơi ra ngoài, đưa cho em một đọt lá non gì đó rồi bảo em cài vào sau tai, dúi cho em cái cuộn dây kia, nói:
– Mày đi quanh sân, cầm cuộn dây này cuốn cào 4 cái cọc ở bốn góc rồi chằng dây hết kín đất như cái lần ở Cam ý, nhưng nhớ là đừng có làm rơi cái lá non sau tai.
Em nghe xong thì nhẹ nhàng đi vòng qua cổng trước, dò dẫm chăng dần dây quanh nhà, lúc đi qua cái suối ở vườn sau thì tý nữa em đứng tim, phần vì suýt trượt chân xuống, phần vì khi nhìn qua vũng nước lặng, em nhận ra là ngoài em ra thì quanh chỗ này có một đống “người” nữa, vì vũng nước không lớn cho lắm nên em không nhìn toàn cảnh được, chỉ nhìn thấy năm sáu cái bóng đang đứng, trên nóc nhà còn có một cái bóng đầu đứt lả sang một bên đang ngồi bó gối, tất cả đều nhìn chăm chăm vào chỗ đàn tế. Đi đến cột cuối cùng thì dây cũng vừa hết, giờ em mới để ý là ngoài chỗ dây mới làm hôm nay ra thì phần lớn dây đã làm từ lâu lắm rồi, thảo nào mà chỗ đất rộng như thế lại chăng hết được.
Vào trong sân lại, lúc này thằng Việt đã thôi chạy mà đứng chống cờ một góc. Ở trên đàn,thầy Zhio vốc một nắm cát, rắc đều ra xung quanh, sau đó thì cầm một cái gương bát quái, soi lên ánh trắng rồi rút cái đáy gương ra, giơ qua một cây cung gỗ. Rồi thầy lấy hai cái nhìn như nắp xèng gì đấy, đập beng beng loạn lên, sau úp cả hai lên bàn. Xong thầy cầm cây cung rồi bước ra ngoài. Thầy vừa bước ra ngoài thì cả mâm cỗ ngon lành trên bàn tự nhiên nguội ngắt rồi nhão nhoét ra như bị phân hủy, mùi vừa thối, vừa lợm mửa. Xong thì thầy cầm cây cung lên, bảo em vào trong nhà ngồi cạnh cái ban thờ nhà thầy, nghe thấy gì cũng đừng có chạy ra hay thưa lại, kể cả nghe thấy tiếng thầy kêu cứu hay thằng Việt kêu cứu cũng cứ ở yên đấy, không trả lời, không ngó nghiêng gì hết. Vừa nghe xong em đã thấy sợ sợ, vội chạy vào nhà, nhưng vẫn cứ thấy lo ngay ngáy cho hai người. Đang ngồi trong nhà được chừng hai, ba phút gì đó thì em nghe ngoài sân có tiếng vút vút liên tục như tiếng ai ném cái gì đó cực nhanh, rồi một lúc sau tiếng thằng Việt vang lên, đọc liền mạch một tràng toàn niệm chú, xen lẫn trong đó là có tiếng gào khóc bốn phía, rồi cả tiếng lạy lục van vỉ. Em đang kinh hãi không biết có chuyện gì thì tự nhiên có tiếng đập cửa, rồi tiếng một phụ nữ nói vọng vào, em mặc kệ vẫn lặng im. Một lúc sau thì có tiếng thầy Zhio gọi cửa, kêu em lấy cho thầy cốc nước, nhưng nghe cái giọng này thì thấy nó như vọng từ đâu về vậy, sau đó thì có tiếng hoảng hốt của thằng Việt, đập cửa rầm rầm gọi em ra mở cửa cho nó vào, em nghe thì biết ngay không phải là thằng Việt vì giọng này nghe cực giống giọng nó, nhưng mà thằng Việt tính vốn bình tĩnh, gặp chuyện cũng không bao giờ cuống, giọng nó lúc nào nghe cũng rất êm và đều đều, tuyệt nhiên không có chuyện hoảng hốt thế này.Sau đó lại là tiếng thằng Việt xin mở cửa, rồi có tiếng nó nói là em hãy nghĩ tình anh em sống chết có nhau mà mở cửa cứu lấy nó, em nghe thì mủi lòng, đứng lên định chạy ra mở cửa, em cứ đứng tần ngần mãi trước cái cửa, tay đã đặt sẵn lên tay gióng mà không vẫn suy nghĩ mãi, cuối cùng thì em quyết định là mở cửa cứu nó, có thế nào thì anh em cùng chịu. Bất chợt em nghe có tiếng đọc chú của thằng Việt, nhưng lạ là giữa tiếng đọc chú vẫn là tiếng nó vang lên không ngớt giục em mở cửa, em mớ