Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hành trình theo Thầy đi bắt ma – Truyện Ma Có Thật

Hành trình theo Thầy đi bắt ma – Truyện Ma Có Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1341385

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1385 lượt.

chiếc lá. Tim tôi đập thình thịch, ngực như bị nén lại, chúng tôi trao nhau cùng xem hình ảnh 2 con Ma mà thằng cháu tôi vừa chụp được, trông nó như hai con Rồng nhỏ đang bay ngang tầm với, xanh ngắt, ma quái. Tôi bảo chú lái cho xe vòng lại đọan vừa chụp tấm ảnh, táp vào sát nề đường, tắt máy và đèn, mọi người xuống xe cùng quan sát. không có ánh đèn, xung quanh chỉ còn là 1 mầu đen đặc quánh, thằng cháu to con gần 70 kg như có vẻ sợ sệt, nó cứ túm lấy cái vạt áo tôi như sợ tôi biến đi mất hút vậy, tôi bảo nó – cháu cứ lên xe mà ngồi, xuống đây với bọn chú mà làm gì ? nó nói ngồi trên xe 1 mình nó sợ, và cứ thế nó sấn lấy tôi, gỡ ra không được.

Tôi đưa máy ra chụp lia lịa đủ tứ phía theo chế độ đèn hồng ngoại mà chẳng có 1 tỵ ánh sáng nào hiển hiện trong ảnh cả, trời bắt đầu lắc rắc mấy hạt mưa li ti như báo hiệu mùa Xuân đã về, tết đến, phía trước chú em tôi cùng lái xe nói chuyện thật to, tôi đoán chắc là bọn chúng nói to cho đỡ sợ, tôi rùng mình, Đêm thật là kinh hãi.
Tôi chủ động hò mọi người lên xe, thằng cháu xem chừng vẫn chưa hết sợ, nó cứ lùi sang mé tôi ngồi, còn đòi bật ngọn đèn trần cho sáng, tôi bảo nó – Cháu sợ cái gì, người trần còn chẳng sợ, sợ gì người đã chết .

Ấy nói mạnh thể thôi chứ thâm tâm tôi cũng bất an lắm, tôi đưa máy cho thằng cháu và giao việc cho nó cứ chụp hình ra khoảng không xung quanh xem có thấy gì không, cốt là để nho nó đỡ sợ. chẳng mấy chốc xe chúng tôi đã rẽ sang con đường thẳng tắp rộng thênh, xe chúng tôi lao đi êm ru, xuyên màn đêm vun vút, thỉnh thoảng lại tránh những chiếc xe tải đang hối hả chở đất làm đường , chạy đua cùng tiến độ. Trạm soát vé kia rồi, chú em tôi lục lấy chiếc vé đưa chú lái xe, chiếc xe giảm ga chậm hẳn lại, từ từ tiến vào trạm ma- li- e chắn , chú lái đưa chiếc vé xanh cho người soát vé, cái chắn sọc đỏ từ từ dâng lên, khi chiếc chắn dâng ngang tầm kính, cú phanh gấp bằng phanh tay làm chúng tôi chúi về phía trước, đợi chiếc chắn lên hẳn chú lái cho xe qua và tạt vào ven đường, lúc này chú lái mới bình tĩnh cho chúng tôi biết xe đã bị mất phanh. Tôi ngạc nhiên hỏi – xe mới thế này làm sao mà hỏng phanh được ? chú kiểm tra dầu phanh xem thế nào ? chú lái mở cốp sau lấy cái đèn pin nhỏ xíu, mở máy xem hộp dầu phanh tổng, dầu hết sạch. Chú lái kiểm tra theo đường dẫn xuống từng bánh xe, tất cả khô ron, không có biểu hiện chảy dầu, khi soi vào giữa gầm xe mới thấy bụng xe ướt sượt, từng giọt dầu lăn xuống thành giọt xuống nền đường, chú lái lấy tấm giả Da trải xuống nền đường, nằm ngửa soi vào bụng xe, tôi cũng tò mò ngó theo, dưới bụng xe không hề có vết lõm có thể làm bẹp ống dẫn dầu, không thể khắc phục được, chú lái mời tôi lên xe, cho xe chạy chầm chậm về Hà Nội. Cũng may quãng đường về nhà không còn bao xa, phải mất đến gần 1 tiếng sau chúng tôi mới về được nhà, chú lái xe chào chúng tôi rồi ra về, tôi dặn với theo – đi cho cẩn thận nhé.

Phải đến hai hôm sau khi đi gọi hồn chúng tôi mới giật mình khi được các Cụ nhà tôi về mách cho biết chính 2 con ma hôm đó đã định hại chúng tôi 1 đòn chí mạng



Sau mấy hôm mệt nhoài trên thủ phủ sứ Mường, người tôi đau ê ẩm. Đầu óc tôi hôm nay nặng trĩu, hơi thở nặng nề có chiều hâm hấp nóng. Tôi chạy qua hàng thuốc Tây đầu ngõ, mua dăm vỉ kháng sinh Ampi, qua hàng cô cháo nóng ăn qua loa , chiêu vài viên thuốc rồi về nhà, lên giường cuộn tròn trong chiếc chăn bông to xù mà người vẫn ớn lạnh. Cái giá lạnh như khởi nguồn từ trong nội tạng truyền ra, khiến tôi cứ run lên bần bật, từng cơn, từng cơn, hai hàm răng cứ khua lập cập như ai gõ thìa trong miệng vậy, trán tôi mồ hôi chẩy thành dòng. Tôi cố cất tiếng gọi đứa cháu, nhưng không ai trả lời, nhà lúc này thật vắng vẻ, hình như chỉ có mình tôi ở nhà. Tôi cố gượng dậy, toàn thân tôi ê ẩm, tôi cứ khoác nguyên chiếc chăn bông xuống tầng, mò lấy quả chanh, lọ đường, đổ vào cốc pha và uống như chưa bao giờ được uống vậy. Quả nhiên chỉ sau vài phút người tôi bắt đầu tỉnh lại, ngước lên đồng hồ chỉ 9h15 phút. Vừa lúc đó chuông ĐT của tôi reo thánh thót, nhìn thấy số ĐT quen của chú em gọi, tôi bấm máy nghe, thì ra chú em tôi vừa về Điện của Cô Đồng để gọi Hồn các Cụ chỉ bảo công việc tìm kiếm vừa qua. Giọng chú oang oang : tối hôm trước là 2 con Ma nó theo anh em mình đấy anh ạ, nó định cho xe mình lật ngay đoạn đó đấy. Tôi lạnh cả gáy khi nghe thông tin đó. Thế ai bảo chú thế ? chú em tôi tiếp : Cụ V nhà mình về, cụ bảo 2 con Ma đó nó định theo anh em mình về nhà, Cụ bảo nó định về theo xem nhà con cháu Ông H ra sao, nhưng khi VA chụp được hình nó thì nó định bắt luôn VA, nó bảo chụp được hình của nó thì nó phải cho lật xe cho mà biết. Thật hú hồn hú vía. Nếu không có cái trạm Malie trên đường thì chắc chắn chúng tôi đã gặp chuyện chẳng lành rồi, tôi thầm cảm ơn Trời Phật và Tổ Tiên đã phù hộ.Chú em cho biết thêm Cụ bảo rằng chúng tôi đi đón Thầy về mà chỉ địa điểm cho, đào như thế là sai vị trí rồi, hai nữa ông Thần Linh che mắt không cho tìm thấy đâu, tôi bảo chú em – thôi về rồi bình tĩnh tìm Thầy


Old school Swatch Watches