
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.
nhẹ trả lời tôi : “Không phải đâu anh, cõi của người chết đó; anh mà qua đó là không thể trở về được đâu. Sở dĩ em ở đây là được lệnh trên giao cho để ngăn anh lại không cho anh qua bên đó”.(Tôi còn hỏi nhiều câu nữa nhưng thôi không viết ra đây sợ dài dòng.) “Anh hãy quay về đi, kiếp nạn của anh dù nặng lắm nhưng cũng đã tránh qua được rồi đó. Anh sẽ phải còn gặp nhiều kiếp nạn nữa, nhưng không biết những lúc ấy em có được bên cạnh anh không!” Nghe Phương Yến nói tới đó tôi thấy cảm thương cô vô cùng! Ngừng giây lát Yến nói tiếp: “Ngày mốt đây anh sẽ trở về với gia đình. Rồi sau đó anh sẽ nhận công tác ở một nơi khác gần nhà hơn, không còn xa xôi như bây giờ nữa. Có người giúp anh đạt được nguyện vọng rồi đó. Thôi quay về đi anh. Chúc anh may mắn!” Trong lúc bối rối đó tôi cũng không biết đáp lại lời Phương Yến thế nào! Tôi chỉ nói được mấy lời: “Cảm ơn em!” “Dạ”-Yến đáp lại.
Nghe lời Yến, tôi ấn “nắp vung” bay lên, khi ấy tôi không còn thấy vùng sáng nữa, nó đã tắt đâu mất rồi. Và rồi, tự nhiên tôi không còn cảm hứng muốn bay qua “đất nước’’ bên đó nữa. Không phải nghe Phương Yến nói mà tôi sợ chết. Nhưng từ lúc vùng ánh sáng ấy không còn, thì cũng không còn một động lực nào có thể lôi cuốn tôi bay tiếp nữa. Mặc dù “thành phố” bên kia vẫn rộn rịp đông vui, quyến rủ! Tôi nhìn xuống Phương Yến: “Thôi chào em nhé! Anh về đây!” Yến gật đầu: “Em chào anh.”
Tới đó, tôi giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ mới thấy hơn một giờ khuya. Hình ảnh và những diễn biến trong giấc mơ vẫn còn hiện trong tâm trí tôi rõ mồn một. Tôi nằm đó thao thức hoài, trong lòng suy nghĩ vẫn vơ: Còn hơn một tháng rưỡi nữa, cơ quan tôi mới kết thúc công việc của năm này, mà Phương Yến nói ngày mốt tôi về là sao? Khó hiểu quá! Có gì chăng nữa cũng phải chờ kết thúc công việc rồi thủ trưởng mới ký giấy tờ cho đi đâu thì đi, chớ còn nửa chừng thế này mà bỏ đi là sao được!!!
Sáng dậy tôi vẫn đi làm bình thường. Tối về, cơm nước xong, tôi thấy trong người hơi khó chịu nên đi ngủ sớm. Trong đêm đó tôi bị sốt. Sáng hôm sau thấy không thể đi làm được, tôi xin phép cơ quan cho nghỉ ít hôm. Nhưng về nhà thấy bệnh mỗi lúc càng nặng hơn, nên phải nhập viện điều trị mất 20 ngày; và bác sỹ còn cho tôi nghỉ điều dưỡng một tháng nữa.
Ngày tôi trở về cơ quan trình diện lại thì đúng vào ngày cơ quan tổng kết và cũng là ngày đó tôi nhận quyết định của cấp trên chuyển tôi về công tác ở một cơ quan mới gần nhà.
Như vậy thực tế những gì đã xảy ra với tôi đều trùng khớp với những lời Phương Yến nói trong mơ. Còn Phương Yến nói là tôi đã “thoát kiếp nạn này”, tôi nghĩ nếu đêm đó Phương Yến không gọi tôi lại, chắc là tôi đã ra đi vĩnh viễn rồi! Cái vùng sáng đó đã hấp dẫn tôi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết. Phương Yến đã ngăn tôi lại, có nghĩa là tôi đã thoát chết, nhưng phải chịu một cơn bệnh nặng.
Ngày nhận quyết định, tôi mừng lắm. Nhưng cũng không thể tránh khỏi bùi ngùi lưu luyến, vì phải xa những người đã cưu mang đùm bọc, sẵn sàng giúp đỡ, chia sẽ cho tôi trong những lúc khó khăn nhất: trong đó có sư trụ trì, các cô bác phật tử và có cả những người đã khuất. Những ân tình sâu nặng đó tôi sẽ mang theo suốt cả cuộc đời.
Hôm nay tôi viết câu chuyện này như là một hoài niệm về một thời khó quên.Tôi nghĩ ở nơi xa xôi nào ấy, linh hồn Phương Yến cũng thông cảm cho tôi!