
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015
Lượt xem: 134413
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/413 lượt.
ng, cả đám nhìn nó. Thằng Tư Gà nói:
“Anh năm mệt hả ? để em bưng cho”
Thằng Năm Hùm gật gù, không nói, đưa cho thằng Tư Gà vác cái tượng ngọc. Tôi chợt có linh cảm kì kì, thằng Năm Hùm sao tự nhiên chậm chạp quá, bình thường nó là thằng đi đầu. Tôi đi chậm lại, đi sát bên nó, thấy nó cứ đưa tay xoa xoa cái lưng, tôi hỏi:
“Bị sao vậy năm? Đau lưng hả ? cần nghĩ chút không?”
Thằng Năm chưa trả lời thì thằng Tư Gà “A” lên một cái, cả đám thất kinh quay nhìn thằng Tư Gà, thấy nó để rơi cái tượng ngọc xuống đất, tay ôm lưng.
Tôi nhìn hai thằng Tư Gà với Năm Hùm, thấy biểu hiện tụi nó chắc chắn có vấn đề, tôi vội giựt tay thằng Tư Gà, quay ra sau lưng nó thì thấy trên lưng có một vết rắn cắn, vết thâm càng lúc càng đậm. Lại thấy thằng Nghĩa với thằng Năm thầy bói cũng vạch áo thằng Năm Hùm, hai thằng đều có vết rắn cắn, vết máu bầm càng lúc càng lan rộng. Chỉ trong hai giây sau đó, hai thằng co giật rồi xùi bọt mép, hai tròng mắt lộn ngược, hai tay thì không ngừng cào cấu khắp người. Tôi còn nghe thằng Năm Hùm lên giọng thều thào
“Cứu… cứu t..”
Tôi bất lực nhìn hai thằng, chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi với hai thằng kia cũng đâu thể biết làm gì hơn, bất chợt nước mắt trào ra.
Hai thằng một lúc sau thì tắt thở hẳn, thằng Năm thầy bói nói:
“Chắc nguyên nhân là do cái thứ kia”
Nói rồi nó chỉ vào cái tượng Ngọc. Tôi lấy cành cây khô, chọt chọt vào từng chổ của của con rắn ngọc. Chọt đến cái miệng con rắn thì thấy lún vào trong. Tôi bất giác giật lùi về phía sau, chẳng lẽ bên trong con rắn ngọc còn có bí ẩn gì nữa?
Tôi sợ mình hoa mắt, lại bảo thằng Nghĩa, nó cũng lấy cành cây chọt vào cái miệng con rắn ngọc, thì lúc này tôi thấy một cái đầu rắn nhỏ cỡ ngón tay cái phóng ra, đớp vào cái cành cây, cái đầu rắn nhỏ đó màu sắc y chang màu của con rắn ngọc.
Lúc này tôi tự dưng hiểu ra, rất có thể đây là một dạng bùa chú kì quái của mấy ông thầy Rắn nơi đây, tựa như con Rắn Thần bị phong ấn vào đá thì con rắn nhỏ kịch độc này lại bị phong ấn vào viên ngọc này…
Tôi lại chăm chú nhìn vào con miệng rắn ngọc, lấy một cành cây khua khua, lặp tức cái đầu rắn nhỏ kia từ mồm con rắn ngọc chui ra khè khè tôi mấy cái rồi lại chui tịt vào trong.
Lần này nhìn kỹ hơn thì con rắn này tự như 1 con rắn ngọc sống vậy, từ màu sắc cho đến hình dáng, đều y hệt.
Tôi nghĩ bụng, dù gì thì gì, cái thứ này sống trên đời là không hay rồi, chi bằng đốt cây, hun khói cho nó ló đầu ra, rồi chém chết đi. Tôi quay sang thằng Nghĩa và Năm thầy bói, hai thằng cũng chăm chú nhìn cái tượng con rắn ngọc. Tôi đứng lên nói kế hoạch giết con rắn này, hai thằng gật đầu ngay. Tôi hun khói cái mồm con rắn, cuối cùng thì con rắn nhỏ kia cũng chui ra, nó vừa chui ra thì thằng Nghĩa đã lấy hai cái que gỗ tựa như hai cây đũa, kẹp chặc nó lại, rồi dùng rựa cứa luôn cái đầu con rắn.
Con rắn mất đầu, từ người nó chảy ra thứ nước đen sì, đặc quánh, nghe hôi thối kinh khủng.
Giải quyết xong, tôi mới nói:
“Bây giờ đem hai thằng Năm Hùm với Tư Gà về thôi”
Vừa nói xong là tôi nhìn lại chổ hai cái xác… Ba thằng lúc này kinh hãi, thằng Nghĩa nói
“Bà mẹ, 2 cái…thi thể mới đây… đâu rồi”
Vừa quay quay tìm kím xung quanh, tôi lại nghe cái tiếng cười hí hí quái đản kia.
Nó phát ra phía bìa rừng
( Em thề là đang viết tới đoạn này, tự nhiên có con chuột nó chạy ngang, lại kêu chit chit, mém tí là em quăng mẹ nó cái laptop rồi)
Tôi cùng hai thằng quay lại nhìn, thì thấy lù lù có hai bóng người ẩn ẩn núp núp. Chợt thằng Năm thầy bói kinh hãi, bước giật lùi về, hai mắt nó biểu lộ nỗi sợ cùng cực. Tôi nhìn kỹ thì thấy, hai cái bóng đó chính là hai thằng Năm Hùm và Tư Gà…
Hai thằng mặt mày tay chân đã tự cào nát, hai con mắt nhìn chòng chọc vào chúng tôi, miệng thì cứ cười hí hí, trong kinh khủng tột độ. Tôi vừa định bước tới, thì hai thằng đã bấu vào thân cây, cười hí hí rồi leo thót lên như thể khỉ.
Tôi lúc này cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tình với nghĩa nữa, hét to với thằng Năm thầy bói và thằng Nghĩa:
“Chạy lẹ thôi, hai cha còn đứng đó làm cái gì?”
Tôi lôi thằng Năm thầy bói đứng dậy, ba thằng bỏ chạy một mạch. Nghe phía sau lưng vẫn là tiếng cười hí hí, nhưng âm thanh như thể đang khóc hơn là đang cười, nghe như muốn níu kéo chúng tôi ở lại vậy.
Chúng Tôi chỉ biết chạy mãi, cuối cùng cũng về đến xóm nhà. Mọi người thấy chúng tôi đi năm về ba, ai cũng đều ra hỏi han… Tội gia đình hai thằng Tư Gà và Năm Hùm… Tôi nói dối hai gia đình tụi nó là bị Hổ Vương tha đi mất rồi, ba thằng còn lại cũng cực chẳng đã mới lết về được đến đây.
Ông già thằng Tư Gà nghe con mình bỏ mạng, lên cơn đột tử rồi chết luôn.
Còn vợ con thằng Năm Hùm, về sau khi tôi bán được mấy món đồ thu lụm được, cùng hai thằng Năm thầy bói và thằng Nghĩa lo lắng cho gia đình nó.
Nhưng mãi hơn chục năm sau này, tôi vẫn không thể quên cái hình ảnh hai thằng như điên dại, và cái giọng cười hí hí kinh khủng đó.
Về sau, nghe dân An Giang đồn rằn