XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trinh Nữ Báo Thù

Trinh Nữ Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015

Lượt xem: 1341370

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1370 lượt.

211; Vâng!!. Tôi hiểu rồi thưa thiếu tá!!.
– Tốt!!. Không còn chuyện gì nữa!! Anh có thể đi rồi!.
Sau khi trung sĩ Zomom đi khỏi. Chỉ còn lại Tín ở trong phòng, anh chắp tay sau lưng bước về phía cửa sổ, nhìn ra khoảng tối bên ngoài.
– Mong sao mọi việc sẽ tốt đối với em. – Tín khẽ lẩm bẩm.
***
Nửa khuya, tại nhà ông Thái. Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho bà Bích cảm thấy khó ngủ vô cùng. Bà cố gắng xoay chuyển mọi tư thế sao cho dễ ngủ nhưng vẫn vô ích. Bà ngó sang nhìn chồng, ông Thái vẫn ngủ ngon như không hề có chuyện gì.
– Ông vẫn còn thức đấy chứ!. – Bà Bích thì thầm.
Không thấy ông Thái trả lời, bà Bích cũng chẳng muốn hỏi thêm, bà khẽ thở dài nhìn lên trần nhà. Chợt bà nghe tiếng ông Thái vang lên.
– Bà ngủ không được hay sao?!.
– Làm sao mà ngủ cho được!! Nước đã tràn tới chân rồi!!. Ủa!! Tôi tưởng ông ngủ rồi chứ?!.
– Tôi cũng đâu có ngủ được, chỉ là đang suy nghĩ mà thôi. – Ông Thái thì thầm.
– Này….! Ông có tin là có oan hồn không?!. – Bà Bích hỏi khẽ.
– Hừ!!. Ngay cả tôi còn không biết thì làm sao mà trả lời cho bà được!!. Mọi chuyện đã diễn ra ngay trước mắt rồi, bây giờ có muốn không tin cũng không được!. Mong sao mọi chuyện không như mình nghĩ.
– Nhưng…!. Biết đâu chừng có ai đó bày mưu hại gia đình mình thì sao?!. Mà nếu như ông nghĩ là có oan hồn thì tại sao nó lại báo thù mình kia chứ?! Nó tự tử chứ có phải mình ép nó chết đâu?!. – Bà Bích lo âu.
– Có ai hại gia đình mình hay không thì chờ thằng Dũng về hãy tính!. Chứ bây giờ bà có suy nghĩ nát óc cũng chẳng có kết quả gì đâu!!. Thôi ngủ đi!! Tôi cũng thấy buồn ngủ rồi. – Ông Thái khẽ cằn nhằn.
– Ông cứ ngủ trước đi, chút tôi sẽ ngủ sau!. – Bà Bích xoay đi.
– Tùy bà, tôi ngủ trước đây!!. – Nói xong ông Thái quay mặt vào trong, hướng lưng về phía bà Bích.
Gần một giờ sau đó, khi mọi vật đều trở nên tĩnh lặng. Bà Bích bắt đầu lim dim ngủ.
– Oạch…!. – Một âm thanh nhẹ từ đâu đó phát ra.
Âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến bà Bích khẽ mở mắt. Bà liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn vắng lặng, nghĩ chắc là mình nghe nhầm nên bà nhắm đôi mắt lại.
– Oạch! Oạch!!. – Một loạt tiếng động nhẹ phát ra sau đó.
Lần này không thể nào là nghe lầm nữa rồi, tiếng động đó rất rõ ràng, bà Bích khẽ trở dậy nhìn xung quanh, hình như tiếng động này phát ra từ cửa sổ thì phải?. Bà nhìn chăm chú về phía cửa sổ, cánh cửa vẫn đóng im lìm như không hề có chuyện gì, nhưng bà vẫn cố nhìn thật kỹ vì bà cảm nhận được có điều gì đó không ổn cho lắm, nhất là vào những ngày không may mắn này.
– Oạch!!. – Tiếng động đó lại phát ra và lần này thì quá rõ ràng….
Một bàn tay tím ngắt không biết từ đâu trồi lên đập nhẹ vào mặt kiếng bên ngoài cửa sổ. Điều đó khiến bà Bích chết sững, tim bà như muốn văng ra khỏi lòng ngực, không còn nghi ngờ gì nữa điều bàn cãi vừa rồi giữa bà và ông Thái bây giờ đã trở thành sự thật mà người chứng kiến lại là bà. Một cơn ớn lạnh chạy dọc lên sóng lưng, tay chân mềm nhũng, bà chỉ có thể khẽ lay tay áo của chồng mà thôi, không hiểu tại sao cứ lay mãi mà ông Thái vẫn không tỉnh dậy. Giờ phút này dường như chỉ có mình bà là hứng chịu mọi sự sợ hãi mà thôi.
Bà khẽ cố níu lấy tấm chăn che kín đầu, chỉ mong sao mọi việc sẽ trải qua nhanh chóng, bất giác bà cảm nhận được có một làn hơi ẩm thấp thổi nhẹ vào lổ tai, một mùi hôi thối kinh dị xộc vào mũi giống như mùi thịt ươn lâu ngày thối rữa, nếu nói đó là mùi xác chết lâu ngày thì cũng không có gì là quá đáng. Bà Bích nhắm nghiền mắt, bà cố gắng niệm những hồi kinh phật mong rằng nó sẽ giúp bà vượt qua nỗi sợ này.
– Nam mô quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn! Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật!. Nam mô…!!.
Một giọng nói xa xăm quen thuộc vang lên trong đầu bà Bích.
– Bà…chủ….ơiii… con… chết… mà… không… nhắm… mắttt….
– Ối đừng…!!!. Chính mày, mày tự sát kìa mà!!! Đâu liên quan tới tao…!!!. – Bà Bích lắp bắp.
– Tại… sao… con… chết… mà… không… có… đất… chôn….
– Tao… tao…!!. – Bà Bích như tắt nghẹn ở họng.
– Bà…chủ… con… chết… oan… ức… lắm….. – Giọng nói văng vẳng vẫn vang lên xa thẳm.
Đột nhiên thân thể của bà Bích được một sức mạnh vô hình nào đó nâng hẳn lên nhẹ nhàng và từ từ đưa lên giữa thinh không.
– Đừng mà Nhạn!!! Mày làm ơn tha cho tao!! Tao cũng không muốn như vậy đâu!! Tao chỉ muốn bảo vệ gia đình tao thôi mà!!. – Bà Bích tức tưởi.
Mặc cho những lời van xin của bà Bích, sức mạnh vô hình ấy vẫn cứ nâng mụ lên lưng chừng giữa chân không. Hai cánh tay của mụ từ từ được quay ngang ra đằng sau, mụ cảm thấy khó chịu và đau đớn vô cùng. Mụ cố gắng kêu ông Thái thất thanh, nhưng không hiểu sao cứ kêu mãi mà ông Thái vẫn không hề nghe thấy, tiếng kêu của mụ dường như bị che lấp bởi một không gian vô hình nào đó. Trong cơn đau đớn, nước mắt mụ tràn cả hai bên má, đây là lúc mụ cảm thấy hối hận cho vi