
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:15 17/12/2015
Lượt xem: 134825
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/825 lượt.
ệ có thể xảy ra.”
———————————-
Tôi gom sách vở cho vào balo, thay đồ chuẩn bị đi học. Từ bên ngoài nghe tiếng ba hỏi to:
“Xong xuôi chưa ba chở đi học?”
“Dạ xong rồi ba!” Tôi cũng trả lời thật to, sau đó chụp lấy balo trên bàn học đeo lên vai rồi mở cửa chạy ra. Liếc thấy chiếc xe đạp thủng lốp vẫn chưa vá gần cửa ra vào, tôi rùng mình một cái.
Ba quay đầu chiếc xe wave cũ màu nhớt dựng ngoài sân rồi ngồi lên nổ máy, tôi chào mẹ thật to rồi leo lên sau xe. Hai ba con bon bon trên xe qua những con đường mòn quanh co rợp cây xanh…
Xa xa đã nhìn thấy mái trường lợp ngói đỏ, sắc đỏ nổi bật giữa rừng cây xanh rì. Ba quay đầu dặn tôi:
“Chiều tan học đứng chờ ba ra đón, đừng có đi lung tung.”
“Dạ, con biết rồi!”
Đến cổng trường, tôi bước xuống xe, chào ba rồi đi vào. Mới được vài bước thì nghe tiếng ai gọi:
“Hạ!”
Nhỏ Lam chạy ra từ bãi giữ xe gần đó. Nó cười toe khi thấy tôi rồi hỏi:
“Ủa hôm nay không đi xe à?”
“Ừ. Xe tui bị lủng lốp nên ba chở đi.” Nó vẫn chưa biết chuyện tôi gặp ma.
“Thế à. Xui nhỉ!” Nó chép miệng rồi kéo tay tôi chạy nhanh vào lớp.
Lam là một cô bé rất dễ thương và hoạt bát, hai đứa tôi rất hợp tính nhau.
5 tiết học trôi qua rất nhanh. Học sinh các lớp lại túa ra như kiến trong tiếng trống trường dồn dập. Tôi đứng đợi ngay cổng. Lam dắt xe ra thấy tôi đứng đó thấy tội liền đứng đợi cùng luôn. Hai đứa vui vẻ trò chuyện một hồi lâu vẫn không thấy ba tôi. Học sinh đã về hết từ lúc nào, cả ngôi trường lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh và cô quạnh… Tôi bắt đầu nóng ruột. Lam ra vẻ thở dài lắc đầu nói:
“Chắc ba bà quên mất đứa con gái yêu quý này rồi. Tội nghiệp chưa kìa ta ơi!!!”
Tôi phì cười, vỗ nhẹ vai Lam:
“Thôi trễ rồi bà về trước đi, tui chờ một mình cũng được.”
“Lỡ ba bà quên thật thì sao, lúc đó bà định đi bộ 6 cây số về nhà à?”
Nghĩ đến việc đi bộ một mình là tôi đã thấy run rồi, nhưng giờ phải làm sao. Ba ơi, sao ba chưa tới đón con?
Lam nhìn khuôn mặt lo lắng của tôi thì toe miệng cười, nhảy lên xe đạp rồi vỗ vỗ vào yên sau:
“Xem ra hôm nay bản cô nương phải ra tay làm phước rồi. Lên đây, tui chở bà về.”
Thấy tôi lưỡng lự, Lam đập mạnh hơn lên yên xe:
“Nhanh nhanh, không trời tối là hết thấy đường à nha.”
Nghe thấy trời tối là tôi nhảy lên ngồi luôn không do dự nữa. Nhỏ Lam chở tôi phía sau, hai đứa vừa đi vừa cười nói râm ran. Đến đoạn đường gập ghềnh, những mô đất lớn nhỏ nối tiếp nhau hết sức khó đi, nhỏ Lam bị trượt té, chiếc xe đạp ngã về một bên khiến cả hai đứa ngã nhào. Nhỏ Lam phản ứng nhanh liền phủi quần đứng dậy dựng chiếc xe đạp lên, còn tôi bị đập mông xuống mặt đường đầy đá nhỏ nên ê ẩm, tê rần. Lam lật đật đỡ tôi dậy, luôn miệng nói xin lỗi, nhưng tôi cố nén đau toét miệng cười. Thế là hai đứa lại leo lên xe tiếp tục đi. Nhưng tôi không biết rằng… xâu tiền cổ, bùa hộ thân của mình, đúng lúc ấy đã từ túi quần rớt ra ngoài …
Nhìn đồng hồ trên tay, đã 6 giờ.Chúng tôi bắt đầu cua vào con đường vắng dẫn vào cuối làng, vào nhà tôi. Trời gần như đã tối hẳn. Cái lạnh lại kèm theo ẩm ướt rất khó chịu. Lam vẫn nói không ngừng phía trước, lâu lâu lại cười rộ lên.
“Thằng Hải lớp 11a3 bà biết không, lúc điền tên vô bài thi cuối học kỳ năm ngoái nó run quá quên luôn mình tên gì đó.”
“Haha vậy à?”
“Nhỏ Linh bí thư 11a7 hôm bữa thi văn nghệ được giải nhất luôn đó.”
“Giỏi vậy!”
“Anh Tùng khối 12 con thầy Mạnh dạy Lý hôm thi đại học lại bị sốt phải bỏ thi.”
“Tội quá!”
Chúng tôi đứa kể đứa phụ họa nhịp nhàng, cứ vậy không biết chán.
“Thằng Khoa lớp phó lớp mình tuần trước bị mời phụ huynh vì trốn học đó”
Học trong lớp đã gần 3 tháng nên tôi cũng nhớ được mặt mũi tên tuổi gần như hết lớp. Tôi nhớ rõ lớp phó là nhỏ Thùy mà, Khoa nào? Nghĩ vậy tôi chọt chọt lên lưng Lam, cười nói:
“Lớp phó là Thùy chứ Khoa nào hả nhỏ kia?”
“Cô Yến chủ nhiệm a5 xin nghỉ đẻ rồi, tận 6 tháng…” Dường như không nghe tôi nói nên Lam vẫn thao thao bất tuyệt.
Tôi bèn thọt lét 2 bên sườn nó, vừa thọt vừa cười nói:
“Á à… quê quá nên đánh trống lảng hả?”
Nhưng Lam hoàn toàn không có phản ứng. Nó vẫn tỉnh queo vừa đạp xe vừa kể tiếp những câu chuyện của mình. Tôi nghĩ chắc nó không sợ nhột.
“Hồi trước ở trường có người bị té trên lầu hai xuống gãy cổ chết đó, gương mặt biến dạng luôn, máu me bê bết .”
Tôi rùng mình. Con nhỏ này tự nhiên trời tối lại kể chuyện gì ghê thế. Tôi đập mạnh vai Lam:
“Ê Lam!”
“Con trai ông Tư đầu hẻm thi rớt đại học, sợ bị đánh nên thắt cổ chết trong nhà tắm, lúc ông Tư bướ