Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truyện Ma: Phùng Long Ẩn

Truyện Ma: Phùng Long Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 134513

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/513 lượt.

Bình, rồi lại rơi bịch xuống, bất động, tất cả á khẩu , bà rạng oà lên khóc, nhưng ông rạng không sống dậy và chẳng có hiện tượng gì thêm 1 lần tương tự. Sau khi chôn cất cho ông Rạng xong, anh Bình nghĩ nhiều lắm, a nghĩ không biết tại sao bố a chết rồi mà vẫn chỉ tay vào mặt anh, ý ông muốn nói điều gì chăng, những giả thiết được a đặt ra nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời thích đáng và hợp lý, anh suy sụp nhanh chóng , gầy nhanh, xanh xao, thỉnh thoảng trong giấc mơ anh mơ thấy ông Rạng, dáng người gầy hơn nhưng khuôn mặt của a thì a không thể nhìn thấy,
Rồi hôm 49 ngày ông Rạng. khi mọi người đang ngồi làm lễ dưới bàn thờ của ông Rạng, thì bỗng nhiên anh Bình lên cơn co giật , y như hiện tượng của ông Rạng, mọi người ôm lấy anh lăc mạnh, vợ a oà lên khóc nhưng a co giật liên tục và tắt thở , ai cũng bàng hoàng đưa a lên giường nằm , thằng Khánh con trai anh chạy vao ôm lấy anh mà khóc, mọi người đanh hoang mang thì thấy a giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt con trai a rồi bàn tay a rơi xuống giường. Vợ anh Bình ôm lấy Khánh mà gào lên: Sao a lại muốn bắt con đi theo anh, hãy để nó bên em, mọi người a cũng hiểu lờ mờ rằng, cái chết của anh Bình đã được ông Rạng báo trước, lúc này ai cũng hoảng loạn, riêng thằng Khánh vẫn nhìn mặt bố nó không chớp mắt, bà Rạng ngất lịm bên người con cả vừa chết bất đắc kỳ tử trước mặt và cũng hiểu rằng ông Rạng đã bắt chính con trai mình sang bên kia thế giới, rồi bỗng nhiên bà bật dậy ôm lấy thằng Khánh nói: Mau… mau mang thằng Khánh ra khỏi ngôi nhà này, đem nó đi thật xa không bố nó sẽ bắt nó đi mất thôi, bà gọi vợ anh Bình quát lớn: Mang nó sang bên nhà ngoại đừng để nó về đây nữa. Vợ anh Bình ôm lấy Khánh bế nó lên rồi vừa chạy vừa khóc,
Mọi người xúm lại bên anh Bình, a đã cứng hết cơ thể, miệng sủi đầy bọt mép trắng xoá, dường như a đã ăn phải độc tố gì vậy, mấy người hàng xóm đứng bên ngoài bàn tán xôn xao, người thì bảo là do bị ngộ độc, người bảo anh bị bệnh di truyền của ông Rạng, đều chết bất thường như thế. Những lời bàn tán , người này nói cho người khác , làm cái xã nhỏ bé ấy rung động, khiến cả uỷ ban nhân dân xã phải báo cáo lên cấp trên về cái chết bất thường của anh Bình, Pháp y về kiểm tra toàn cơ thể anh bình, nhưng không tìm ra nguyên nhân được cái chết, hết đoàn pháp y cấp huyện rồi cấp tỉnh đều lắc đầu về cái chết của anh Bình, dân làng ai cũng khiếp sợ, đám tang anh Bình dân làng không có mấy người dám đi , ai cũng lo tai vạ vào mình, chỉ có mấy người hàng xóm thân thích chạy qua chạy lại , giúp đỡ nhà bà Rạng lúc bối rối và hoảng loạn này.
Ngày đám ma anh Bình, thằng Khánh cứ đòi về chịu tang bố nó, nhưng bà ngoại nó không cho về, mấy lần nó cứ chạy lao về, bà ngoại phải đuổi theo ôm lấy nó mà khóc rằng: Con mà về là con chết đấy, ở đây với bà.
Nó nhất định không chịu, bà ngoại đành phải khoá nó vào cái buồng chứa thóc , để nó không trốn về nhà, Anh Sinh lúc này cũng hoang mang và lo lắm, thằng Khánh không về được anh phải chống gậy thay nó , người ở đám ma nhưng anh đang suy nghĩ nhiều lắm. Đêm hôm đó, mọi người hàng xóm đã viếng xong, chuẩn bị làm lễ cúng cơm cho anh Bình thì trời bỗng nổi cơn giông , gió thổi cát bụi bay mù mịt, chiếc cánh cửa đập mạnh vào tường từng tiếng bộp bộp, cái bạt mà người ta phủ bộ rạp bị gió hất tung ra ngoài, còn trơ lại những thanh sắt của bộ rạp, mây đen kéo tới mưa bắt đầu nặng hạt rồi như trút nước, rồi gió càng mạnh khiến người ta buộc phải cắt điện vì sợ dây điện có thể đứt gây nguy hiểm, nhà bà Rạng không có 1 chút ánh sáng, những cây nến thắp trên nắp quan tài anh Bình bị gió thổi tắt . chỉ còn duy nhất ánh sáng của cây đèn dầu trên bàn thờ vẫn sáng và soi rõ khung ảnh của ông Rạng, những tiếng sớm vang trời như giận giữ, những ánh sáng chói loà của tia chớp, như xé toang màn đêm bằng những tiếng xẹt ….. xẹt. Anh Sinh phải chạy qua nhờ mấy người hàng xóm sang để giúp anh khênh chiếc quan tài đặt lùi vào trong nhà vì mưa đang hất quá mạnh, anh Sinh và vài người đang cúi người chạy vào đến cổng thì 1 tiếng nổ vang trời, 1 ánh sáng chói loà làm tất cả đứng khựng lại ôm lấy đầu vì sợ, Cú sét đánh thẳng vào chiếc quan tài của anh Bình đang được đặt sát chỗ cửa đại, làm chiếc quan tài bật ngửa rồi bùng cháy, chiếc nắp quan tài văng mạnh ra xa, làm hiện rõ khuôn mặt của anh Bình, ai cũng nhìn thấy chiếc quan tài đang bốc cháy , bà Rạng khóc nức lên mà than rằng: Ông ơi, ông đã mang nó đi sao ông không để nó nguyên vẹn mà theo ông, dứt lời 1 cơn gió tạt mạnh mang theo những hạt mưa hất mạnh vào chiếc quan tài làm ngọn lửa tắt ngấm, khói bắt đầu nhiều xung quanh chiếc quan tài hơn, anh Sinh cùng mấy người chạy lại bên quan tài cố khênh a Bình ra khỏi chiếc quan tài để đặt lên giường, ngày mai phải mua 1 chiếc mới, Hôm sau đưa anh Bình đi chôn cất , người ta đi bên nhau sát nhau hơn vì sợ hãi, từ khi cái xã nhỏ này được thành lập chưa có cái chết nào mang nhiều bí ẩn và khiếp sợ đến thế, ai cũng bàn tán về chuyện đêm qua, Người thì nói do kiếp trước anh Bình ăn ở thất đức giờ chết cũng không được toàn