Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bắt Đầu Từ Qúa Khứ

Bắt Đầu Từ Qúa Khứ

Tác giả: haijolie

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134132

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/132 lượt.

t lộ bất cứ thứ gì về mình cho anh biết, cô chỉ muốn hai người chỉ là bạn “ảo” trên mạng “ảo” mà thôi. Cô thường chọc giận anh, khiến anh tức điên để làm niềm vui. Anh biết vậy, nên nhiều lúc cũng giả vờ tỏ ra giận dỗi, và anh thích cái cảm giác được cô làm lành.

Anh thích được nói chuyện với cô hàng đêm. Mỗi khi kết thúc công việc, anh lại vào facebook, mong chờ sự xuất hiện của cô, rồi nhắn tin và lắng nghe những câu chuyện của cô, đó không còn là sở thích mà đã trở thành thói quen khó bỏ của anh. Đã lâu lắm rồi anh không nói chuyện và tâm sự quá nhiều với một người con gái. Kể từ khi chia tay người yêu, anh sống khép kín và trầm lặng hơn.

Cô là người giúp anh có cái nhìn lạc quan hơn trong cuộc sống tình cảm, anh dần mở lòng mình. Đối với anh, cô là một người con gái khá thú vị và lạ lùng. Anh thực sự rất rất muốn được gặp cô. Anh nói lên ý muốn này của mình với cô, nhưng cô im lặng, điều đó khiến cho anh lo sợ. Anh sợ rằng, mình sẽ mất đi một người bạn “đặc biệt”, người mà khiến anh có thể nhẹ lòng hơn, có thể khiến anh tạm thời quên đi hình ảnh của người yêu cũ. Anh đành rút lại lời đề nghị, anh không thể vì cảm giác nhất thời của bản thân mà mất đi một người bạn để tâm tình hàng đêm được.

Bất ngờ thay, sau mấy ngày im lặng, cô lại đồng ý với lời đề nghị của anh. Và hôm nay, kỉ niệm 1 năm ngày “kết bạn” của hai người, anh đã có mặt ở nơi này. Anh không hy vọng sẽ có một “bắt đầu mới” tại nơi mà anh đã có một “kết thúc buồn”, nhưng biết đâu được. Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, và anh cần phải thay đổi mà thích nghi.

Trở lại Hà Nội, anh vẫn còn nguyên cảm giác năm nào. Từng hàng cây, góc phố nơi đây, đều in dấu của anh và người yêu cũ. Gần 4 năm yêu nhau, anh đã chở cô qua không biết bao nhiêu tuyến phố, ngồi qua bao nhiêu quán xá vỉa hè. Kỷ niệm vẫn đong đầy mà giờ người ở chốn nao. Tâm hồn anh chợt xao xuyến lạ kỳ. Ngày hôm nay, anh đi gặp một cô gái hoàn toàn xa lạ, mà ngay cả đến giọng nói của cô, anh cũng chưa từng được nghe qua. Vậy mà sao, anh lại cứ nghĩ đến “người cũ” thế này. Anh chợt cảm thấy có lỗi với “người mới”, nhưng vẫn không thể ngăn được cái cảm giác gần gũi, quen thuộc mà anh đã có từ hai năm về trước, anh thấy như“người cũ” ấy đã trở về và bắt gặp anh đang quay lại nơi này.

Anh lắc đầu thật mạnh, cho những suy nghĩ vẩn vơ kia trôi qua. Mắt anh nhìn chăm chú vào cửa ra vào, để tìm kiếm một dáng hình tuy “quen” mà “lạ”. Cô và anh đã giao hẹn với nhau về màu sắc, trang phục quần áo sẽ mặc ngày hôm nay để đối phương dễ nhận biết. Vì thế mà anh cứ ngóng chờ, một cô gái mặc quần Jean, áo sơ mi trắng bước vào trong quán. Anh tưởng tượng ra thái độ của mình và cô khi gặp nhau, và chợt mỉm cười vì cái suy nghĩ trẻ con đó.

Gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua. Bóng dáng mà anh tìm kiếm vẫn chưa xuất hiện. Anh bắt đầu lo lắng, anh sợ cô gặp điều gì không may. Anh đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt. Anh thấy mình thật ngu ngốc, tại sao không cố nài nỉ mà xin số điện thoại của cô chứ. Dù sao thì cô cũng đã chấp nhận gặp anh rồi mà. Anh hết đứng lên, ngồi xuống, đi ra rồi lại đi vào mà mong ngóng, khiến cho mấy cô nhân viên trong quán cũng phải chú ý mà xì xào bàn tán. Anh mặc kệ, mối quan tâm của anh bây giờ chỉ là người con gái “tuy quen mà là, tuy lạ mà quen” đang bắt anh phải chờ đợi kia thôi. Anh cần gặp cô. Anh phải gặp cô. Và anh muốn gặp cô ngay lúc này. Anh thật tâm muốn biết, cô là ai mà khiến trái tim anh một lần nữa lại loạn nhịp.

♦♦***♦♦

Cô ngồi lặng lẽ trong góc, ngắm nhìn người đàn ông đó. Anh thật ngốc. Anh mặc đúng bộ quần áo mà đã giao ước với cô, nên không khó khăn gì để cô có thể nhận ra anh là người bạn “ảo” ngay từ lúc anh bước vào. Còn cô thì vẫn muốn thử thách anh thêm một lần nữa, cô mặc một bộ trang phục khác hẳn với những gì đã nói với anh. Cô đến đây trước anh hơn một tiếng, chỉ là để chủ động hơn, khi biết được người bạn “bí mật” mà mình sẽ gặp. Nhưng cô thật không ngờ, cô ngạc nhiên đến sững sờ, khi nhận ra “người lạ” đó, lại quá “quen” với cô.

Anh vẫn vậy, nhưng hình như gầy hơn trước. Cô chăm chú quan sát từng cử động của anh. Có vẻ như anh bắt đầu mất kiên nhẫn khi chưa thấy cô xuất hiện. Cô bật cười một mình, trước thái độ nôn nóng của anh. Cô nhớ lại ngày xưa, khi mỗi lần cô đến muộn, anh lại giận dữ mà quát mắng, chỉ vì quá lo lắng và sợ điều đó gì không hay xảy ra với cô. Anh xoay cô vài vòng, kiểm tra cô xem có bị làm sao không, rồi mới yên tâm mà cho cô ngồi phía sau để anh chở đi chơi khắp phố cổ.

Bốn năm yêu nhau, anh luôn chiều chuộng, làm theo mọi sở thích được coi là “quái đản” của cô. Cũng chính vì vậy, mà cô trở nên quá phụ thuộc vào anh, cô nghĩ rằng anh phải là của riêng mình. Để rồi, khi mâu thuẫn, xung đột xảy ra, với bản tính hiếu thắng, ích kỷ và có đôi chút trẻ con của mình, cô không chịu bỏ qua lỗi lầm của anh, mặc cho anh đã bao lần xin lỗi. Và, sự nhẫn nại của người đàn ông luôn có giới hạn, anh cũng bắt đầu “lơ” côđi màđến với những mối quan hệ khác. Lúc đó