
Tác giả: Kỳ Duyên
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134224
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/224 lượt.
vì trời lạnh quá. Lúc đó, tóc tai và quần áo đóng băng, cứng đến nỗi bẻ gẫy như bẻ một cành cây khô giòn vào mùa hè ấy.
Tôi hơi ngừng lại, ngập ngừng một chút rồi quyết định nói thật cảm giác của mình, thấy chẳng có gì phải giấu giếm:
- Lúc đó, tớ một mình, trơ trọi trong bóng tối, dầy đặc sương, và hơi nhớ mọi người. Cảm giác này thỉnh thoảng còn trở lại sau đó hàng năm trời. Chắc bị ám ảnh chút thôi. Nhưng dĩ nhiên là tớ không sợ như ai kia rồi.
Tôi cười lớn:
- Tớ không chạy đi tìm tảng đá mang tên mình rồi dựa vào, rồi khóc tướng lên vì thấy máu nhiều quá đâu.
Mitsuo ngọ ngoạy như thể một cây xương rồng đột ngột trổ lên ngay chỗ nó ngồi.
- Katsumi đừng lộ chuyện này ra với ai!
Giọng Mitsuo trầm hẳn xuống khiến tôi sững lại. Phải một lúc tôi mới trả lời:
- Dĩ nhiên rồi!
Mitsuo dáng như chờ tôi nói xong mới giải thích:
- Cậu hiểu cho mình. Cậu là mình một ngày sẽ hiểu ngay!
Tôi gần như không nghe lời giải thích đó dù từng tiếng của Mitsuo vẫn vang rõ ràng bên tai.
***
Mitsuo đưa cho tôi bầu rượu. Nó dúi mấy lần liền đến mức tôi không thể từ chối.
Mitsuo nhìn tôi chằm chằm. Nó nói chậm:
- Katsumi biết mình ban đầu thích Kakikomi lắm, luyện đêm ngày. Ngỡ là trò chơi, lại đẹp nữa. Không ngờ... Hai năm sau, đánh thêm nhiều trận với nhà Miyzaki, mình mới quên được ánh mắt tên Jiro đó nhìn mình, đúng ra là quen đi, nhờn đi... Cậu nghĩ mà xem, luồng sáng trắng mình vẫn say mê tập sao cho nhanh, cho đẹp một thời... sả xuống... Một người mới đây còn nhanh nhẹn, còn đầy sức sống, ấp ủ bao nhiêu tham vọng, bao nhiêu ước mơ... đã chết đi, đầu vỡ toác, nhầy nhụa máu với não. Thế là hết cả hy vọng, hết luôn ấy, hết sạch ấy... Mình không biết cảm giác của cậu lần đầu tiên ra sao, xuống tay với con người bằng xương bằng thịt ấy, còn mình thấy kinh khủng và sau đó không muốn chuyện xảy ra với người thân của mình, nhất là mẹ mình. Mẹ mình mất bố mình từ khi mình vừa ra đời, như cậu biết đấy.
Tôi đành ừ một tiếng rồi lặng im vì biết Mitsuo nói thật. Tôi không tưởng được là thằng bạn mình còn nhớ cái chuyện xa xưa này rõ ràng và dằn vặt đến thế. Vậy thì...
Giọng trầm trầm của Mitsuo lại vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi:
- Jiro là con vợ lẽ nên không được sống trong khu nhà giữa, không được theo học những thầy giỏi nhất. Vậy mà không một ai nhà Miyazaki không nể mặt hắn, ngay cả lão Kichirou nhà ấy sau này cũng tiếc mãi.
Tôi không hiểu ý Mitsuo lắm nên tiếp tục ngồi im đợi nó nói tiếp. Mitsuo nhìn tôi chằm chằm rồi nói tiếp:
- Cậu bây giờ chắc hình dung được cách Jiro nhìn mình trước khi chết rồi đấy.
Mitsuo nâng bầu rượu lên uống ừng ực, rượu tràn xuống cổ nó, loang xuống tận phần áo trước ngực. Tôi nhìn người bạn cũ và thấy xa lạ, dường như tôi chưa bao giờ hiểu Mitsuo, dường như chưa bao giờ tôi thấy Mitsuo như thế này, dường như tôi chưa bao giờ nhìn Mitsuo như thế này. Mitsuo trước mặt tôi đây, đã không còn như xưa. Nhưng có vẻ Mitsuo cũng không hẳn ra dáng uy nghiêm sắt đá như mọi người đồn đoán. Tôi chẳng thích Mitsuo như thế này chút nào. Tôi muốn mọi thứ thật rõ ràng, tôi không ưa cảm giác hỗn độn và phức tạp lúc này chút nào, có vẻ những ý nghĩ trước đây của tôi đã sai lạc cả. Tôi chộn rộn nhưng tôi cảm thấy phải nghe Mitsuo nói, phải để cho nó nói. Mười mấy năm qua tôi cứ ngỡ có Naomi luôn bên cạnh thì Mitsuo phải yên ổn, phải khác cơ.
Mitsuo lại nhìn tôi chằm chằm, cái nhìn xoáy sâu như sắp thông báo điều gì ghê gớm lắm. Tôi tự nhủ mình không được chớp mắt.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy khá lâu đến mức mắt tôi mọng lên đau rát.
Mitsuo đột ngột vỗ vỗ vào bả vai tôi. Tôi chờ đợi và vẫn không chớp mắt.
Mitsuo nhẹ giọng nói tiếng, vẫn cứ nhìn tôi chăm chú:
- Katsumi có tin là những năm gần đây mình thỉnh thoảng cho là thật may vì đã diệt được Jiro Miyzaki hai mươi năm về trước không?
Tôi gật đầu ngay lập tức, mặc dù đầu óc tôi vẫn đang lùng bùng. Chẳng còn Mitsuo duy mỹ ngây thơ của ngày xưa, chỉ vì là người kế thừa của gia tộc Wakayama lừng danh thôi sao. Mitsuo dường như cũng đoán được suy nghĩ của tôi nên lắc đầu trấn an tôi:
- Mình không sao đâu! Chuyện phải thế thôi. Có những ngưỡng mình phải vượt qua và vượt qua rồi thì không quay lại được nữa vì đã thay đổi tận gốc rễ, tận bản thể rồi. Cậu chắc cũng thế hiểu đúng không?
Tôi lại gật đầu, nhưng không nghĩ gì về mình hay lời của Mitsuo, chỉ thấy lòng thương xót thằng bạn vô hạn. Nó chẳng được hùng mạnh vững chãi như tôi được nghe trên quãng đường về lại đảo Đông. Điều an ủi duy nhất có lẽ là không ai ngoài tôi được biết những suy nghĩ này của Mitsuo, ngay cả Naomi cũng khó mà biết được. Không bao giờ có chuyện Mitsuo chịu kể trực tiếp thế này cho Naomi. Khoảng cách giữa tôi và Mitsuo mới nới rộng ra đã thu hẹp lại, gần như không có nữa. Tôi tự hỏi có khi nào tôi kể cho Mitsuo những chuyện của tôi, nhữ