Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cầu Vồng Trong Mắt Anh

Cầu Vồng Trong Mắt Anh

Tác giả: Mẹ Hớn

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134102

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/102 lượt.

ệc đã mang hết đồ đạc về trước, nên bây giờ tôi chỉ còn có mỗi việc
là dìu anh lên taxi rồi về nhà. Tôi ngẩng đầu lên ngắm một bầu trời u
ám, tiếng sấm sét không ngừng gầm gừ đe dọa tâm hồn tôi. Anh là người
rất nhạy cảm. Tuy không nhìn thấy, nhưng có lẽ anh cảm nhận được. Anh
ghé tai tôi bảo rằng: “Em đừng sợ, có anh đây rồi”. Nước mắt tôi lại
không kiềm chế được mà tuôn rơi. Anh vẫn luôn nói với tôi câu ấy mỗi khi cơn mưa trời nổi sấm chớp. Anh đưa tay lên gạt đi từng hàng nước trên
má tôi khiến tôi sững sờ. Kể từ khi anh tỉnh lại cho đến tận hôm nay,
đây là lần đầu tiên anh làm như vậy. Mỗi khi cảm nhận được nước mắt của
tôi, anh chỉ lặng lẽ quay đi. Nhưng hôm nay, anh đã chủ động giúp tôi
gạt đi nước mắt như những ngày tươi đẹp trong ký ức. Anh khẽ cười bảo
tôi rằng: “Em lại đang thắc mắc sao mấy hôm trước em khóc anh không dỗ
dành em như thế này, đúng không? Anh sợ, anh sợ cảm giác của mình không
chính xác, trong thế giới u tối này không thể mò mẫm được khuôn mặt em.
Nhưng hôm nay, anh muốn thử. Hóa ra, cho dù em có ở nơi đâu, anh vẫn có
thể dễ dàng vuốt má em, gạt đi nước mắt cho em. Hóa ra, em vẫn luôn ở
bên cạnh bên anh, gần như vậy.”

Tôi không còn có thể nói thêm được lời nào nữa, bởi vì trái tim đã nghẹn ngào đến nỗi tìm không ra ngôn ngữ nữa rồi. Tôi nhào đến ôm lấy cổ anh, bất chấp nơi đây là cổng bệnh viện. Tôi đặt môi mình lên bờ môi mỏng có phần khô ráp sau nhiều lần phẫu thuật của anh. Cảm giác ngọt ngào vẫn
chân thực như thế, vẫn thổn thức như thế.

Ngồi trên taxi, anh nói bác tài xế chở chúng tôi đên bên bờ hồ quen
thuộc, chứ không về nhà. Tôi hiểu tâm trạng anh nên cũng không muốn thắc mắc gì nữa. Khi xe vừa đến bờ hồ, cũng là lúc trời ngớt mưa. Tôi đỡ anh bước xuống, vài giọt nước còn đọng trên những tán cây bị gió lay mà rơi xuống khiến đôi vai anh khẽ so lại. Không khí nơi đây vẫn trong lành,
vẫn thoáng đãng như vậy. Lại thêm cơn mưa rào khi nãy xóa sạch đi bao
bụi bẩn, giờ đây ven hồ này chỉ còn hương thơm dịu mát của cỏ cây. Tôi
khoác tay anh đưa anh đến dưới hàng cây quen thuộc nơi anh vẫn hay ngồi
vẽ. Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt làm đôi tay tôi khẽ run rẩy vì xúc
động. Anh tinh tế cảm nhận được sự thay đổi của tôi nên khẽ hỏi: “Gì thế em?”.

Tôi ngập ngừng vừa muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Anh lại phì cười: “Em nhìn thấy cái gì đúng không? Nói cho anh xem nào.”

“Em nhìn thấy… cầu vồng anh ạ… Đẹp lắm!”

Anh lại cười dịu dàng, như thể sự ngập ngừng của tôi thật đáng yêu vậy.
Khẽ lắc đầu. anh bỗng nhiên lại hỏi tôi: “Em có biết vì sao cầu vồng lại có tận bảy màu không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì nó chỉ đến sau cơn mưa.”

“Là sao ạ?”

“Có nghĩa là, con người ta phải bước qua cơn mưa mới có thể thấy được những sắc màu của cuộc sống.”

Tôi cứ ngây ngốc nhìn anh. Anh mắt anh đang nhìn ra một nơi nào đó rất
xa. Nó vẫn trong như thế, sâu thẳm như thế, nhưng đã chẳng còn nhìn thấy được cầu vồng ngay trước mắt nữa rồi. Vòng tay tôi lại càng siết chặt
lấy tay anh. Tôi nói với anh bằng giọng nói kiên định không gì có thể
thay đổi: “Anh, anh đừng bắt em phải rời khỏi thế giới của anh, có được
không? Em muốn được ở bên cạnh anh, dùng tiếng hát của mình, tiếng đàn
của mình, dùng giọng nói của mình, đôi tay của mình, thậm chí là cả nụ
cười và nước mắt để giúp anh cảm nhận được từng sắc màu của cuộc đời
này. Trong con mắt em, chỉ có duy nhất một màu là tươi đẹp nhất, rực rỡ
nhất, đó chính là anh. Nếu anh cứ nhất quyết đuổi em ra khỏi cuộc đời
mình, đối với em, thế giới này sẽ chẳng còn màu sắc gì nữa.”

Anh im lặng nhưng nhịp tim lại cứ đập rộn rã. Tôi cứ thấp thỏm như thế
mà chờ đợi câu trả lời từ phía anh. Không biết đợi đến bao lâu, tôi thấy anh khẽ thở dài. Anh bỏ tay tôi ra khỏi vòng tay anh, quay người một
cách chuẩn xác đối diện với tôi, anh mỉm cười rạng rỡ: “Anh nghĩ là mình vừa mới đi qua một cơn mưa, chính vì thế, có lẽ anh đã tìm thấy cầu
vồng của mình rồi.” Nói rồi anh ôm lấy eo tôi, đặt môi lên đôi môi tôi
một nụ hôn sâu lắng, triền miên như chúng tôi đã từng có. Tất cả những
động tác ấy anh làm một cách thành thục mà không có một sai sót nào. Bạn có biết vì sao không? Vì anh không dùng ánh mắt để làm, mà dùng trái
tim. Trên cao, cầu vồng vẫn soi bóng lên nụ hôn của chúng tôi dưới tàng
cây ven hồ. Môi anh cười, mắt tôi cười, hạnh phúc với tôi, chỉ cần như
vậy.

Cầu vồng trong mắt anh là thứ cầu vồng đẹp nhất, rực rỡ nhất. Anh đã vẽ
nó lại và đặt nó ở một góc sâu thẳm trong trái tim. Để nó mãi mãi tỏa
sáng, tô điểm cho thế giới tâm hồn của anh, cho dù bao gió mưa, dù bao
trắc trở, anh chỉ cần duy nhất một cầu vồng, đó chính là cây cầu vồng
trong mắt anh.