Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cũng Đến Thế Mà Thôi

Cũng Đến Thế Mà Thôi

Tác giả: Celia

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134132

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/132 lượt.

ày. Anh nói đúng, ai cũng phải học, nhưng không nhất thiết là phải dùng chung một giáo trình, chung một môi trường, chung một hoàn cảnh. Anh đừng cố ép mình vào trường Y nếu như nó quá sức của anh.

Em trai

Minh!

Quang cầm theo bức thư vội vã chạy tới địa điểm tập trung mà khó khăn lắm anh mới hỏi ra được, nhưng tới nơi chỉ nhìn thấy chiếc xe chở em trai mình đã đi dần khuất bóng.

Ai cũng cho rằng, một cậu học sinh cá biệt như Minh sẽ không thể theo được nề nếp huấn luyện trong quân đội. Nhưng khi Quang tới thăm Minh mới thấy được một hình ảnh hoàn toàn khác của em trai mình. Tóc cậu cắt ngắn gọn, khuôn mặt ngời sáng, rắn rỏi. Cậu nói, “Anh và mẹ ở nhà cứ yên tâm. Em sống ở đây rất tốt. Anh sắp thi rồi, không cần lên đây thăm em, cứ ở nhà lo ôn thi đi”.

Quang nói, “Anh vẫn thi trường Y, không vì em, không vì mẹ, không vì ai cả”.

Minh cười, huých vào vai anh trai mình, cho anh sự động viên khích lệ.

Sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng, cuối cùng Quang cũng thi đỗ vào trường Y. Nhưng ngoài dự liệu của anh, mẹ không vui như anh tưởng. Bà nói, “Mẹ chưa bao giờ lo lắng về con cả. Nhưng em con thì khác, nhiều khi mẹ không biết nó đang nghĩ gì, đang định làm gì. Mẹ cứ nghĩ nó là đứa ích kỷ, không biết nghĩ cho ai cả, nhưng nó lại tình nguyện đi lính thay con. Hôm ấy, mẹ đã đánh oan em con rồi”.

Bà vừa nói, vừa khóc nức nở. Quang cũng thấy khóe mắt mình cay cay. Đúng thế, em trai anh mới chỉ có mười mấy tuổi thôi, vì sao lại phỉ lặng lẽ ôm trong lòng nhiều tâm sự đến như vậy cơ chứ?!

Hè năm ấy, có một vị bác sĩ tương lai còn chưa kịp vui mừng vì con đường tương lai rộng lớn của mình, đã phải đón chào một thử thách quá lớn lao của cuộc sống.

Đơn vị của Minh phải đi cứu trợ cho một vùng mưa bão rất lớn. Mẹ và Quang ngồi xem thời sự trên tivi mà trái tim như muốn thắt lại. Quang không thể liên lạc được với em trai mình suốt hai ngày trời. Cả nhà không ai có được tin tức gì về Minh cả.

Bão gió cuốn trôi tất cả nhà cửa, đơn vị của Minh phải tham gia vào việc cứu trợ và đưa người dân đến khu an toàn. Thế rồi, Quang và mẹ nghe tin đã có những chiến sĩ bị nước lũ cuốn trôi. Quang không thể ngồi chờ thêm được nữa. Anh chạy đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức về em trai mình, thậm chí còn muốn đi thẳng tới địa phương đó để tìm Minh.

Nhưng hai ngày sau, người ta nói thi thể của các chiến sĩ hy sinh đang được đưa ra đây, người nhà chuẩn bị tinh thần tới nhận, mà trong đó, có tên gia đình của Quang. Khoảnh khắc đó, anh không muốn tin vào bất cứ điều gì tai nghe mắt thấy. Thậm chí, buổi đêm Quang không dám đi ngủ, anh sợ rằng Minh sẽ đi vào giấc mơ của anh.

Ngày mà Quang và mẹ đón Minh về là một ngày vô cùng ảm đạm, không khí vô cùng ẩm ướt, bầu trời u uất sau những trận mưa. Người ta nói, Minh bị kẹt trong một khu đá sập, mất máu quá nhiều, lại không cấp cứu kịp thời nên không thể gượng thêm được nữa. Trên thi thể của Minh, người ta tìm thấy một mẩu giấy trong túi áo, nét mực đã hơi nhòe, do ẩm ướt mà giấy cũng có dấu hiệu muốn mủn ra, và còn vô số vết máu in hằn lên đó.

Tuy nhiên, Quang vẫn đọc được. Đó là những nét chữ nghuệch ngoạc của Minh cố gắng chút hơi sức còn lại để viết cho anh.

Anh!

Khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, em đã chọn lựa cứu cô bé ấy. Em nói cô ấy chạy đi, rồi báo người tới đây cứu em. Cô ấy đã khóc và chạy đi được một lúc lâu rồi. Nhưng có lẽ, em không chờ được cô ấy nữa. Khi đôi chân bị cả tảng đá nặng đè lên, em mới biết, tự do của một con người chính là ở trong trái tim họ.

Anh, em không hối hận.

Anh, sống chết, cũng chỉ đến thế mà thôi. Quan trọng là ta không hối hận.

Anh đã chọn lựa rất kỹ rồi, vậy thì đừng chọn cái gì để mình phải hối hận nhé!

Giúp em xin lỗi mẹ, và chăm sóc cho mẹ.

Minh!

Quang giữ chặt bức thư ấy trong tim, nước mắt nam nhi cứ thế tuôn rơi giữa một ngày trời không gợn mây ấy. Anh khóc, bởi vì đau đớn, anh khóc, bởi vì xót xa. Anh khóc, bởi vì, mất mát, đau thương, cũng đến thế mà thôi.


The Soda Pop