Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đi Qua Những Ngày Nắng

Đi Qua Những Ngày Nắng

Tác giả: Hứa Hiểu Vy

Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015

Lượt xem: 134243

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/243 lượt.

phòng thủ của các anh quá cao, quả bóng bị dội ngược trở lại. Lớp chúng tôi đồng loạt “ôi” một tiếng. Ngay khi tất cả đều nghĩ lớp tôi sẽ thua thì cậu đã nhanh tay đánh bóng quay trở lại sân, rồi bay người lên cao đập một phát quyết định, các anh đội bạn chưa kịp phản ứng thì trái bóng đã đập xuống sàn rồi nảy ra khỏi sân.

“Tỉ số 15-14, các bạn lớp 11d7, các bạn đã trở thành đội chiến thắng”

Lớp tôi la lên trong hạnh phúc. Dưới sân, các thành viên còn lại trong đội lần lượt chạy đến ôm lấy cậu. Chính cậu đã tạo nên chiến thắng cho lớp tôi. Còn tôi, vẫn cứ đứng im như tượng nhìn về phía cậu. Kể từ khi cậu mím môi bay lên, dùng sức đập mạnh trái bóng sang sân đội bạn, tim tôi đã như ngừng đập. Một cảm giác khó gọi thành tên xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Biết phải diễn tả thế nào đây nhỉ? Phải chăng tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình?

Cậu tên là Phương Vũ, đầy đủ là Lâm Phương Vũ, chà, cái tên nghe hay thể nhỉ. Phương Vũ được cô giáo sắp xếp ngồi ở cuối lớp, vì cậu khá cao, nên cô sợ các bạn khác sẽ bị lấp tầm nhìn nếu cậu ngồi trên. Cậu không nói gì mà vui vẻ chấp nhận. Tôi ngồi cách cậu ấy ba dãy bàn, lại thêm người đầu lớp, người cuối lớp, thế nên cả nửa học kì trôi qua, chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau một câu nào. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, tôi đã có sở thích được “nhìn” cậu ấy mỗi ngày. Đơn giản, chỉ là nhìn từ xa thôi.

Cậu trầm lặng, ít nói, rất ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng có một điều đặc biệt là khá...điển trai. Vậy mà sao lâu nay tôi không để ý nhỉ? Đấy là theo tôi nhận xét, chứ chẳng biết có phải sự thật hay không, vì khi đã thích một người, thì tất nhiên trong mắt mình người ấy điều gì cũng tốt mà.

-Nói như vậy...có nghĩa là chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu đã thích Phương Vũ à?

Sau khi nghe tôi tâm sự, Liên tròn mắt hỏi tôi. Tôi đau khổ gật đầu. Thì vốn dĩ tôi đâu muốn như vậy, đối với tôi tình yêu sét đánh thật điên rồ.

Liên tỏ vẻ suy nghĩ:

-Vậy cậu tính sao đây?

-Mình không biết nữa-Tôi lắc đầu.

-Hay là cậu cứ nói thẳng ra với Vũ đi-Liên đề nghị

Tôi rụt cổ lại:

-Mình không dám đâu.

-Chẳng lẽ cậu đợi người ta có người yêu rồi mới dám nói sao?

Tôi chớp mắt, nhìn Liên tỏ vẻ vô tội. Liên thở dài rồi nói:

-Thôi được rồi, nếu cậu không dám thì để mình nói cho.

Nói xong câu đó, Liên hùng hổ đứng dậy. Tội vội vàng kéo nó ngồi xuống:

-Lạy cậu, để mình nghĩ cách nghĩ cách cái đã.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa lớp một cô gái bước vào, rất tự nhiên đi xuống cuối lớp, và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Phương Vũ. Tôi vừa “lén” nhìn họ nói chuyện, vừa hỏi Liên:

-Ai thế nhỉ?

-Làm sao mình biết được-Nó trả lời tỉnh bơ. Sau đó còn chua thêm một câu:

-Có khi là bạn gái của cậu ấy cũng nên.

-Vì sao lại thế? Vì sao người mà mình thích lại có bạn gái rồi kia chứ? –Tôi mếu máo.

Liên thở dài:

-Chắc tại số cậu xui xẻo thôi.

-Vậy là mình phải rút lui sao?

-Nói vậy thôi chứ mình cũng không chắc, để điều tra xem sao.

-Điều tra? Tôi mở lớn mắt.

-Tất nhiên-Nàng gật đầu chắc nịch.

Và ngay sáng hôm sau, Liên lôi tôi ra góc trường, lấy trong cặp ra một tờ giấy, nói:

-Mình điều tra xong hết rồi, Phương Vũ tên thật là Lâm Phương Vũ...

-Cái này mà cũng cần điều tra sao? Tôi thất vọng hỏi.

-Im lặng, mình chưa đọc hết mà-Liên gắt lên làm tôi im luôn.

-...Cha Phương Vũ tên là Lâm Phương Hải, làm trưởng phòng tại công ty TNHH DFT, mẹ cậu ấy là Trương Thanh Hồng, nghề nghiệp: nội trợ. Em gái cậu ấy là Lâm Phương Quỳnh, chính là cô gái mà chúng ta thấy hôm qua...

-Thật à?Tôi la lên.

-Im lặng, sao cậu cứ thích ngắt lời người khác thế hả? Liên nguýt tôi một cái, tôi cũng nguýt lại nhỏ.

-Bạn gái của cậu ấy là, ak, cậu ấy chưa có bạn gái, còn người thầm yêu cậu ấy là...

-Là ai?Tôi giục, tôi thực sự muốn biết người có cùng đối tượng với mình là ai.

-Là...Thiên Ân.

Thiên Ân, sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? A, Thiên Ân chẳng phải là tôi sao. Tôi đập Liên một phát, bực mình nói:

-Cậu dám xỏ xiên mình hả?

Liên nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn ngang bướng nói:

-Thì rõ ràng là cậu thích Phương Vũ, tất nhiên là được đưa vào danh sách này rồi.

Tôi “hứ” một cái rồi giật lấy tờ giấy, vừa gấp lại cẩn thận vừa hỏi:

-Mà sao cậu biết được hay vậy?

Liên vênh mặt lên:

-Mình mà lại. Yên tâm đi, đúng 99,9% đấy nhé!

Cứ một, hai tuần là Phương Vũ cùng đội bóng chuyển của lớp đi lên huyện thi đấu. Tôi cứ thấy tiếc hùi hụi vì không được xem cậu ấy phát bóng, đánh bóng rồi đập bóng. Vì tôi phải đi học mà.

Sau khi biết Phương Vũ chưa có bạn gái, tôi tự cho mình cái quyền được “thích” cậu ấy. Dù vậy nhưng gần một tháng nay, tôi cũng chưa dám nói chuyện với Phương Vũ một lần nào, chỉ biết ngôi từ xa ngắm cậu ấy. Đã vậy còn có lần bị cậu phát hiện, những lúc như thế, tôi chỉ biết quay mặt đi nên không biết cậu phản ứng như thế nào.

Rồi