
Mối Tình Đơn Phương Với Người Chị 8X
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/154 lượt.
ãi luẩn quẩn con số đó.
" Cô phải đóng cho bệnh viện 35 triệu để bác sĩ bắt đầu điều trị cho bệnh nhân…"
Cánh cửa hôm nay kêu cót két đau thương, cô ngã xuống nền, mắt nhìn bộ váy nằm dưới đất, bộ váy mà cô nghĩ sẽ mặc nó vào ngày kỉ niệm của cả hai, cô đã mường tượng cả một khung trời hạnh phúc. Tay cô cào lấy nền nhà, oằn mình, những tiếng khóc phát ra nức nỡ…
2 ngày sau, số tiền cần đã được đóng đầy đủ, những y tá trong đó ái ngại nhìn sắc mặt của cô, trông cô rất phờ phạc. Cô xin họ cho cô vào nhìn anh ấy chỉ một lúc thôi và…họ đồng ý.
Anh bị băng trắng người, nằm rất khó khăn, tay phải của anh bị treo lên để các đốt xương trở về đúng vị trí của nó. Cô đứng yên, nhìn mãi một lúc sau mới tiến lại gần, đi rất chậm, hai tay khẽ muốn vươn tới, nhưng có gì đó sợ hãi rụt lại.
- Hôm nay là 3 năm 4 ngày chúng ta yêu nhau….
- Đây là lần đầu tiên anh bỏ em một mình trong ngày…đặc biệt…
- Tại sao anh…lại…ngu ngốc…như vậy…Em không…không…cần
- Em…em…
Từng tiếng nấc vang dội trong căn phòng kín, cô bóp chặt hai tay của mình, thốt ra những tiếng cuối cùng:
- Em…không…còn nguyên…vẹn…
Hai đêm trước, cô lang thang trong thành phố, đi không chủ định, cô nhìn bâng quơ, cô tìm TIỀN. Tiền ở đâu? Tiền tự dưng trên trời rơi xuống? Không! Tất nhiên là không. Vậy mà cô vẫn đi, đi đến tận khuya, mắt cứ nhìn và bước vô định. Bỗng…một chiếc xe gắn máy từ đâu chạy đến.
- Đi đâu vậy cưng?_Giọng một thằng già, mặt rất dê.
- Đi kiếm tiền.
- Đi với anh, anh có tiền nè, 1 chai nguyên đêm!
Câu nói của lão già ấy như một luồn điện xoẹt qua đầu cô. Cô gái biết mình phải làm gì, cô nhìn lão, cười nhạt, đôi mắt quắc ngang, chập choạng bước đi.
Đêm hôm sau, ra khỏi căn nhà không còn là một đứa con gái với một trái tim tan nát, không phải là một người vợ đang quặng từng khúc ruột lo tiền cứu "chồng", bước ra khỏi đó là một cô gái kiêu sa, mặt được trang điểm kỉ càng, đôi giày cao với chiếc váy bó sát.Đó là một cô gái đẹp, rất đẹp.
Cô đi đến một vũ trường, chân thoáng ngập ngừng rồi đột nhiên bước mạnh như thể một tên săn thú vừa giết đi một con chim non yếu ớt.
Ánh đèn bên trong vũ tường lập lòe rất chói mắt, cô không quen. Cô khẽ nhíu đôi mày, điều này càng khiến cô đẹp hơn. Cô không để ý, đã có vài gã, đang để ý đến cô. Rất nhanh, những gã ấy lần lượt đến. Đầu tiên là một thanh niên, cô không tiếp. Thứ hai là một lão già, cô không màng đến. Rồi gã thứ ba:
- Em đẹp nhỉ?
Một gã đàn ông, dáng lịch lãm, trông có vẻ…rất giàu.
- Nếu không đẹp, anh có để ý không?
Cô nâng ly rượu lên đến tầm mắt, rồi liếc nhẹ qua gã ấy, chỉ bấy nhiêu thôi, là đủ rồi.
- Em rất thông minh_ Gã cười khoái trá.
- Không, chỉ là em biết mình như thế nào.
- Đi chơi với anh nhé cưng.
- Được thôi.
Hai người bước ra khỏi đó, họ đi đến khách sạn, sang trọng, tất nhiên, ông ta giàu mà.
- Em ngã giá nhé.
- Ok!
- 35 triệu một giờ.
- Cái giá đó là…không thể đâu cưng.
Ông ta rít điếu thuốc, rồi phả vào mặt cô gái. Cô nhìn ông ta, một cái nhìn vô cùng bất cần theo kiểu cô có thể kiếm hàng tá kẻ như ông ta. Cô mở cửa xe, tính bước ra, thì đôi tay ấy đã níu cô lại. Ông ta cười, 35 triệu có nhằm nhò gì, chỉ là bỏ một chút tiền cho ông ta thỏa mãn dục vọng của mình. Một kẻ trí thức, hay kinh doanh được mọi người nể trọng, thì khi đặt vấn đề "lên giường" ai cũng tầm thường như ai.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, ông ta đã lột bỏ cái vỏ bọc của một người đàn ông lịch lãm, nhào lấy cô như một con hổ đói muốn cắn xé con mồi. Đôi tay bạo lực lột trần cơ thể cô. Cô lúc này như một cai xác chết, hai tay nắm chặt ra giường, mắt nhắm nghiền, cô thấy ghê tỡm bản thân, thế rồi lúc ấy, cô nghĩ đến anh – người yêu cô…
"Anh sẽ tha thứ cho em chứ?
Không…
Không…em không cần
Chỉ cần anh sống…chỉ cần anh sống thôi"
3 giờ sáng, cô bước ra khỏi đó, bước đi loạng choạng. Cô muốn về nhà thật nhanh, cô muốn tắm, cô cảm thấy cơ thể mình thật nhơ nhuốc. Ở đâu cô cũng thấy có dấu vết dơ bẩn của gã đàn ông ấy. Cô lại khóc, không còn là tiếng khóc tủi thân, tiếng khóc đau đớn. Chỉ là nước mắt trải dài theo từng bước chân cô.
Cô đang chơi một ván bài lớn, một ván bài mà trong đó cô đã mất tất cả, cô đánh đổi tất cả để giành lại thứ quan trọng nhất – người quan trọng nhất. Dù rằng, cô không biết người ấy có còn cần một người đã mất tất như cô không…
Điều đó không cần thiết…
"Với em, chỉ cần anh tồn tại…là đủ"
Cứ như vậy, cuộc điều trị cho anh ấy được bác sĩ tiến hành rất thận trọng, họ hết mình vì bệnh nhân, nhưng một phần vì cảm động cho cô gái nhỏ. Một cô gái bé bỏng phải gánh gồng hàng trăm triệu đồng để cứu lấy người chồng của mình. Rồi vào một ngày, người bác sĩ già nọ bắt gặp cô đang trong tay một tay g