XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Phản Bội Em Anh Chưa Từng Nghĩ Đến Ngày Này Đúng Không?

Khi Phản Bội Em Anh Chưa Từng Nghĩ Đến Ngày Này Đúng Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015

Lượt xem: 134160

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/160 lượt.

nh phải làm cho ra lẽ. Tôi đến thẳng công ty gặp anh và cô gái đó. Thế nhưng anh đã cho bảo vệ mời tôi về. Tôi không về mà ngồi lì ở cổng công ty. Cuối cùng anh phải xuất hiện.

Câu đầu tiên, anh nói với tôi là: “Về viết đơn ly hôn đi”. Khi nói điều này, vẻ mặt anh đanh lại trông rất dữ dằn. Tôi bỗng luống cuống: “Em chỉ muốn gặp anh và cô ta để nói chuyện phải quấy…”. Anh ghé sát tai tôi: “Tôi chán cô lắm rồi. Về đi, đừng để cho tôi thấy cái bản mặt hắc ám của cô nữa”.

Tôi nhìn sững anh. Rồi nước mắt cứ tuôn chảy. Những chuyện anh làm, những lời nói cay độc phũ phàng của anh đúng là một kiểu giết người không gươm đao. Nó chọc thẳng vào trái tim tôi, làm cho nó rỉ máu. Mười mấy năm vợ chồng, khi anh nói bỏ là bỏ…

Khi một người đàn ông đã muốn ra đi thì không gì có thể níu kéo. Tôi đã níu kéo trong vô vọng nhưng cuối cùng cũng phải buông tay. Tôi nói với người phụ nữ kia: “Các người là một lũ giết người. Rồi đây các người sẽ bị quả báo”.

Khi nói những điều này, tôi chỉ nghĩ đơn thuần theo lý luận nhân- quả mà người đời thường nói. Tôi đâu biết điều ấy đã linh ứng. Trong một lần họ đi với nhau, tai nạn đã xảy ra. Cô ta phải cưa mất một chân, mù một con mắt. Quân còn nặng hơn. Anh bị chấn thương sọ não, giờ cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn… Thoạt đầu tôi nghĩ đáng đời những kẻ giết người. Thế nhưng sau đó tôi thấy họ thật đáng thương. Có lần tôi gặp Quân đi lang thang ngoài đường. Tôi đã âm thầm đi theo anh cho đến khi thấy anh giở nắp thùng rác ven đường. Có lẽ anh đói và nghĩ đó là nồi cơm và anh giở nắp như những ngày hai đứa còn nghèo túng. Mỗi trưa đi làm về anh hay giở lồng bàn xem hôm nay được vợ cho ăn gì…

Tôi phải thú thật là mình rất mềm lòng. Tôi đưa anh về nhà. Hai đứa nhỏ thấy cha thì vừa ngạc nhiên, vừa đau xót. Bé Na rụt rè bảo tôi: “Mình cho ba ở lại đây nha mẹ”.

Tôi không trả lời con bởi lúc đó thương giận trong tôi đang trào lên. Hơn nữa, giờ đây tôi đã muốn có một cuộc sống khác. Những gì anh làm thì anh phải chịu trách nhiệm chứ sao lại bắt tôi phải gánh vác?

Khi phản bội tôi đi theo người khác, anh đâu nghĩ mình có ngày này… Nhận anh về chẳng khác nào tôi phải gánh lấy hậu quả tội “giết người” của anh và người tình của anh sao?