
Thì Ra Lý Do Anh Đi Sớm Về Muộn... Là Đây Hả?
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015
Lượt xem: 134381
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/381 lượt.
ấy thật tuyệt vời, ước gì mình được như cô ấy, ôm một lần thôi cũng được. Thùy tiếp tục về nam nhân vật trong bộ phim.
Phương Anh cũng ngoái về phía sau tìm kiếm, nó nháy mắt gọi hai đứa còn lại:
- Này, này, nhìn!nhìn! Anh ngồi phía cửa kia…
- Áo sơ mi kẻ sọc kia á- Lê hỏi
- Ừ, đẹp trai quá!
Thùy phóng mắt ra cửa, nhìn hắn một lúc rồi tỏ vẻ thất vọng, lặp lại câu mà nó vừa nói:
- ước gì mình được như cô ấy. – Nó ngán ngẩm nhìn ra xa xăm- Nhìn kìa, cười kìa, đưa khăn ăn kìa… Đàn ông đẹp trai thì đều có người yêu hoặc có vợ hết rồi.
Buồn cười trước thái độ của con bạn, Lê và Phương Anh lại đồng thanh:
- Còn ai cho chúng ta đây?
Rồi tất cả chúng nó cười phá lên, cô cũng mỉm cười, những cô nàng lắm chiêu, luôn tỏ ra yêu thích những chàng trai đẹp trai để rồi sau đó cười rũ rượi với nhau, tin rằng mình không cần họ.Cô cũng đã từng như thế, tự tin vào chính bản thân mình, tin rằng mình sẽ tự mình làm lên tất cả, giàu có, hạnh phúc. Vậy mà cô đã đồng ý lấy một anh chàng đẹp trai, con nhà giàu, cô không chắc mình có hiểu hết hắn hay không.Một người có thể lấy một người mà họ không hiểu hết, nhưng không nên cưới một người mà họ không yêu. Và lúc này, cô không hiểu sao mình lại lựa chọn như vậy vì cô không hiểu và cũng không yêu chồng cô, người đang ngồi ngay sau lưng cô, gần cửa ra vào, với một cô gái đẹp mà cô không biết. Cô thấy mình may mắn khi cả ba đứa đều không nhận ra hắn dù đã xem ảnh cưới của cô rồi. Cô đã không nhìn họ thêm lần nào nữa, nhưng những lời bọn bạn nói làm cô thấy tủi thân, chồng đang ngồi với một phụ nữ khác mà cô, vợ anh ta, thậm chí còn không dám quay lại nhìn, cô lại càng không thể tiến lại phía chồng. cô xấu hổ, vì ngay từ đầu cô đã không nhận hắn là chồng cô với lũ bạn, vì ngay từ đầu cô đã không đủ tự tin để tin rằng người phụ nữ kia chỉ là bạn, là đồng nghiệp. Cô sợ, sợ không dám nghĩ về tương lai, sẽ thế nào nếu hai người không yêu, liệu cô có bao giờ có được hạnh phúc.
Rời Vincom, cô thấy mình rối bời, lúc ấy, nơi duy nhất cô thể đi ngoài căn hộ của hai người là nhà bố mẹ chồng cô. Cô gọi điện cho mẹ:
- Mẹ ạ, con Phương đây. Hôm nay con đến đó mẹ nhé.
- Tất nhiên rồi. Mấy giờ hả con.
- Ngay bây giờ ạ.
- Ừ thế thì hay quá, con đến rồi hai mẹ con mình đi siêu thị, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa tối.
- Vâng ạ.
Đoạn đường từ rạp đến nhà bố mẹ chồng cô chưa bao giờ dài như vậy, trong suốt quãng đường cô chìm trong một cảm giác nặng nề, nỗi sợ hãi sự cô đơn ùa tới, nếu cô không có được tình yêu thì cuộc đời cô sẽ ra sao, cô có trở nên một thiếu phu nhân đơn độc ngay giữa sự giàu có này? Cô biết nỗi sợ này luôn đâu đó trong cô, nhưng chưa bao giờ nó trỗi dậy mạnh mẽ như vậy. Đúng vậy, cô biết mình đã sai ở đâu rồi, như người ta vẫn nói, tiền không mua được hạnh phúc, cô cần tình yêu.
Gặp mẹ làm cô yên lòng hơn, vẻ đẹp của bà và nét vui mừng hiện lên trên khuôn mặt bà lúc cô đến khiến cô trấn tĩnh lại, giữa họ như có một sợi dây giao hảo vô hình, bà là tương lai của cô? Buổi chiều mua sắm và chuẩn bị bữa ăn, cô gần như đã quên đi nỗi lo của mình, cho đến khi bà gọi điện cho con trai, bảo hắn về sớm để dùng bữa tối.
***
Hắn nhăn nhở cười với cô khi cô đỡ cặp cho khi hắn đến. Cô nhớ hình như mình đã nhăn mặt, không biết có bĩu môi không nữa, nhưng hắn đã vòng tay dưới eo cô, kéo cô lại, kiss nhẹ lên môi rồi nhanh chóng buông tay ra khiến cô gần như bị hẫng. Cô tự cười chính bản thân mình khi cô giống như một người vợ từ đầy hờn dỗi và trách móc nhanh chóng tha thứ tất cả, chỉ vì một nụ hôn và một cái buông tay.
- Công việc của con dạo này tốt chứ? Bố hỏi hắn
- Vâng. Con đang làm dự án vay vốn cho công ty, vẫn đang trong giai đoạn đàm phán.
- Con định bao giờ thì về làm với bố con đây?
- Mẹ, con vẫn chưa học xong mà.
Câu trả lời của hắn làm cả bố và mẹ hài lòng. Hắn không làm việc cho công ty của ông nội và bố mà làm cho một công ty nước ngoài, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ giữa họ có mối bất hòa, nhưng không phải vậy. Ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, chí hướng cũng không đến nỗi tồi, cô nghĩ, nhưng vẫn hẹn hò giữa giờ làm việc.
- Vợ này, hôm nay em trốn học đúng không? Hắn bất ngờ hỏi chỉ ngay sau ý nghĩ của cô.
- Không, em được nghỉ, sao anh lại hỏi vậy.
- Anh thấy em ở Vincom.
Không thể tin nổi, hắn thấy mình? Mà tại sao lại nhắc đến VinCom nếu hắn đã hẹn hò ở đó?
- Được nghỉ nên em đến đó cùng các bạn. Sao anh lại ở đó?
- Cùng một cô gái xinh đẹp, nhưng khó tính.- Hắn tủm tỉm cười- Đến giờ vẫn nhất định chỉ cho vay 75% yêu cầu của công ty.
Vậy là đã rõ, cô đã hiểu nhầm hắn. Phải rồi, văn phòng BIDV ở ngay trong VinCom tower, “cô gái xinh đẹp nhưng khó tính” ấy là nhân viên ngân hàng. Cô thấy hai má mình nóng bừng, nếu hắn biết mình nghĩ gì thì thật xấu hổ làm sao.
***
Tối hôm ấy hai người ngủ trong phòng