Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mình Cưới Nhau Đi Em, Anh Phải Lấy Vợ Rồi!

Mình Cưới Nhau Đi Em, Anh Phải Lấy Vợ Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015

Lượt xem: 134145

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/145 lượt.

ờ cả mắt, cô chạy ra đón anh mà không còn chút sức lực nào. Mặt cô xanh méc, anh hoảng hồn bế cô lên giường và gọi cấp cứu, nhưng cô ngăn lại.

- Em không sao…chỉ là cảm thôi mà.

- Còn nói không sao, người em nóng quá chừng như vầy, ngốc quá. Sao em không gọi cho anh.

Cô nhất định không đi bệnh viện, cô sợ màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Anh biết cô sẽ không gọi cho anh. Anh chỉ mắng vì anh sốt ruột thôi. Kể từ ngày bắt đầu, cả hai đã không có màn chat chit trên mạng hay nhắn tin qua điện thoại, cũng không gọi điện tâm tình kiểu hẹn hò thường thấy. Cách tiếp xúc duy nhất là gặp mặt, cũng không bao giờ có hẹn trước. Hai người học chung một lớp đại học, anh lớn hơn cô một tuổi. Những ngày đi học, cả hai cũng ít nói chuyện, vì cô vốn trầm tính, ít giao lưu, lại chỉ biết cắm đầu mà học. Anh hoạt bát, ít khi ngồi yên, tài lẻ, thông minh.

Ra trường, mỗi người mỗi việc, họp lớp cũng hay gặp nhưng cũng chẳng chuyện trò gì nhiều, cho đến một lần tình cờ gặp nhau trong một quán cà phê ở thành phố biển này. Từ hôm đó, anh và cô phát hiện ra cả hai có rất nhiều điểm chung mà trước giờ cả hai chẳng bao giờ để ý. Thì có để ý làm gì khi người ta chỉ xem nhau là bạn bè thông thường. Hai người yêu nhau, tự nhiên như lẽ tự nhiên, nhưng trớ trêu thay, anh đã có vợ sắp cưới. Mà có ai đâu xa lạ, là một cô bạn cùng lớp đại học. Khi cả hai bắt đầu biết là mình yêu đối phương, thì lúc đó anh đã đám hỏi rồi. Cô chấp nhận làm người tình lén lút, vụng trộm yêu nhau mà không đòi hỏi một điều gì từ anh. Anh không giấu điều gì, với anh, lấy vợ là để hoàn thành trách nhiệm với gia đình.

Anh và vợ sắp cưới yêu nhau hồi còn đi học, như bao cặp khác, nói câu chia tay có đến trăm lần cho đến khi mối quan hệ đó chẳng biết định nghĩa bằng gì nữa. Đúng là có yêu, nhưng là tình yêu thời trai trẻ, lãng mạn kiểu sinh viên. Anh cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã làm phí phạm tuổi thanh xuân của một người con gái chỉ vì yêu anh, mặc khác, anh đã quyết định cưới trước khi biết mình yêu cô. Nếu có ai đó biết mối quan hệ này, chắc chắn họ sẽ nói, anh đang lừa cô đấy. Nhưng, có những chuyện mà chỉ người trong cuộc mới hiểu thấu đáo. Cô tin anh. và Cô không đòi hỏi gì hết. Nhiều lần, Cô tự vấn lương tâm rằng mình đang làm một việc hết sức độc ác, rằng mình là người phá hoại một gia đình yên ấm sắp hình thành, rằng kẻ thứ ba chen chân như mình rồi sẽ chẳng nhận được kết quả tốt đẹp gì. Và còn tuổi thanh xuân đang mất đi của cô nữa. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho tuổi xuân của cô. Không ai khác, ngoài bản thân cô. Cô đã chọn như vậy.

em mong manh

Anh thức cả đêm để canh cô bệnh nhân nhỏ bé, nằm bẹp như con chim nhỏ ướt mèm. Anh đắp khăn, lau mồ hôi, gọt cam, nấu cho cô một nồi cháo. Khi cô ăn từng muỗng cháo anh đút, được muỗng thứ tư thì cô òa lên khóc. Anh sợ cô đau ở đâu nhưng anh không biết cô khóc vì tủi thân. Nỗi tủi thân hai ngày bệnh không ai bên cạnh giờ đây được đánh đổi bằng niềm hạnh phúc được anh chăm sóc, nỗi tủi thân khi nghĩ đến rồi sau này, những lúc bệnh đau nữa lấy ai chăm sóc. Anh rồi sẽ có con, và cô không bao giờ muốn tranh giành người cha của những đứa trẻ đó. Kể từ khi yêu nhau, rất nhiều lần Cô muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin nhắn yêu thương, hay gọi để mè nheo, hay nhìn thấy tín hiệu online của anh sáng, cô chỉ muốn chào một câu. Tất cả những việc đó, cô chì dám nghĩ thôi. Nếu cô làm vậy, lỡ đâu là ai cầm điện thoại, hay lỡ đâu vợ anh cũng biết password nick của anh thì sao. Không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nhau, chính là kiểu yêu đương kỳ quặc nhất mà cô biết.

- Chắc anh phải cưới thôi, ba má hối nhiều rồi.

Anh nói với cô khi thấy cô đã bớt bệnh. Cô nhìn anh, rồi mỉm cười.

- Em sẽ không tới dự đâu đó, đừng gởi thiệp cho em.

- Anh cũng đâu có tính mời em. Anh cười đáp lại.

- Anh chụp hình cưới chưa?

- Tháng sau anh đi chụp, ở studio thôi, cô ấy không thích ra ngoài chụp, kêu vừa nắng nôi vừa tốn kém.

Cô ngồi hẳn dậy, hai tay đan vào nhau.

- Tiếc vậy, phải chụp ngoại cảnh mới đẹp, cả đời mới có một lần...

Cô bỏ lửng câu nói. Cả đời mới có một lần. Còn cô, một lần đó liệu có hay không.

- Em thích chụp hình cưới ở đâu? - Anh nheo mắt hỏi.

- Ở đây, đương nhiên rồi, em thích chụp với biển, biển ở đây, nhưng...

- Mình đi chụp hình cưới đi. Anh cầm tay cô, bàn tay cô bé xíu trong tay anh.

Có nên không, chụp hình cưới trong khi chẳng có đám cưới nào sẽ diễn ra. Người ta nói, không nên làm vậy, nhưng trong chuyện của cô thì, vốn dĩ ngay từ đầu cô đã làm một việc không nên rồi. Nên hay không nên, việc này không còn quan trọng nữa, quan trọng là, cô vui. Mà có gì nhiều đâu. Máy ảnh có sẵn, cô chọn vài bộ đồ đẹp, đi mua hai bộ đồ đôi, thế là chụp thôi. Hai đứa tự chụp, chọn những góc quen thuộc, là mỏm đá hai đứa thường ngồi, là chỗ bờ cát cô và anh hay đi pic nic, là quán cà phê hay gặp nhau. Trước khi anh đi chụp hình cưới cùng vợ một tuần, anh và cô