Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhím Xù Tóc Đỏ

Nhím Xù Tóc Đỏ

Tác giả: Thiên Bình

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134160

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/160 lượt.

ghe chưa?

An thở phì vô cổ Lâm. Nhột người, cậu la lên thất thanh rồi cho xe lao xé gió. Qua kính chiếu hậu, gương mặt đang đắc thắng của An sáng bừng trong nắng. Cậu bất giác mỉm cười...

Đã gần một tuần trôi qua. Đêm nào bọn khốn ấy cũng vào Bar lùng sục. Lâm không dám nói với An đó chính là đồng bọn của cái thằng nhóc hôm đó. Hôm nay là thứ 7, Bar có vẻ im ắng. "Chắc tụi nó bỏ cuộc rồi". Lâm thầm nghĩ. Cậu đứng dựa lưng vào tường, khói thuốc bay mù mịt. Thứ 7, chỉ một lát nữa thôi sẽ đông nghẹt người. Mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo... Trong ánh đèn nhập nhòe, Lâm thấy khuôn mặt ai đó thật quen... Hoàng, là Hoàng. Hoàng đang đứng ở xa, vẫy Lâm: "Lâm ơi, lại đây". Bên cạnh là một cô gái... Cô gái từng cặp kè với Lâm, cũng đang gọi vang tên Lâm. Cậu chợt thấy choáng váng trước hình ảnh thật ảo kia... Ký ức ào về, dội vào tim đau nhói. Cậu chợt thấy mắt cay, vì khói thuốc hay vì gì nhỉ? Khó thở quá. Đầu óc quay cuồng, mắt nhòe đi...

-Lâm ! Cậu sao thế?

Lâm ngẩng mặt lên, thấy màu đỏ quen thuộc đang đứng trước mặt mình. "An đấy à?" Cậu nói khó nhọc.

– Ừ! Cậu sao thế?Mệt hả?

-Không. Tự nhiên nhìn thấy cậu tôi bỗng choáng váng – Lâm nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.

– Nhảm quá!

– Thật đấy. Hôm nay tôi mới phát hiện ra cậu quyến rũ đấy chứ – vừa nói Lâm vừa nhìn xuống khoảng cổ trống trải của An.

– Tôi đẹp từ trước giờ – An vừa nói vừa lấy tay kéo cái váy ống lên cao một chút.

– Ủa? Cậu nghe lộn không vậy? Tôi nói cậu quyến rũ chứ đâu nói cậu đẹp đâu. –

– Cậu... – An dứ nắm đấm vô mặt Lâm

– Thôi nào. Giỡn mà. Cậu xinh, được chưa? Xinh, chứ không đẹp . Haha. À mà sao không nghe lời tôi vậy, chịu khó ở nhà đúng một tuần không được hả?

– Tôi cũng rất muốn nghe lời cậu, rồi tôi nghĩ lại, cậu là ai mà tôi phải nghe theo chứ – An hếch mặt lên, nhìn thẳng vô Lâm, vẻ chế giễu

"Haha". Lâm cười phá lên, trừng mắt nhìn lại An. Dễ hơn 1' chứ ít. Rồi bỗng cậu đổi sắc mặt, bất động đúng 2 giây, lôi An chạy thục mạng. An không biết gì, bất thình lình bị Lâm kéo giựt đi, bàn tay đau nhói, nó giằng mạnh tay Lâm hét lên: "Làm cái gì vậy hả? Bộ ai ăn thịt cậu hả?"... Lâm thở mạnh, rít nhanh trong kẽ răng: "Đúng, nếu cậu còn đứng đây thì sẽ bị ăn thịt lần hai đấy. Nhìn ra sau đi", nói rồi An quay ra sau theo hướng Lâm chỉ. Há hốc mồm vì kinh sợ, bây giờ đến phiên nó kéo tay Lâm chạy đi. Nhìn thoáng qua thôi, nó cũng nhận ra cái thằng bị Lâm cho trận đòn hôm đó. Hai người chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm, bọn chúng theo sát sau lưng. Lâm nói nhanh: "Chạy một chút nữa, rẽ phải sẽ thấy bãi giữ xe. Chìa khoá đây, lấy xe tôi mà đi. Biết chạy xe phân khối lớn chứ?". "Biiết... !"". Vậy đi lẹ đi!

– Còn cậu?

– Tôi tự lo được. Đi nhanh đi, lấy xe rồi quay lại đây.

An nấn ná Lâm hãy đi cùng mình, nhưng chợt đông cứng khi thấy tụi nó đã ào tới. Chạy thục mạng không kịp thở, nhưng An vẫn còn kịp thấy Lâm vừa bị một cú đá vào bụng. Nó chợt cảm thấy đau đớn. Nó khóc. Nước mắt bay ngược về phía sau. Trong khi đó, Lâm đang một mình chống cự với năm thằng côn đồ. Cậu cảm thấy người đau khắp nơi, dường như không kịp để thở nữa. Vừa đánh vừa trả vừa đỡ, lúc này Lâm không khác gì một con thú hoang đang chiến đấu với số phận của mình. Cậu thầm nghĩ, đây cũng là một bài học thích đáng cho cái quá khứ tồi tệ ấy, và cũng để kết thúc luôn chuỗi ngày sống trong dằn vặt và đau đớn. Tuy vậy, hình ảnh của An lại hiện lên rõ ràng và mãnh liệt nhất, tựa hồ ngọn đuốc sáng soi đường. Khi hình ảnh ngọn đuốc ấy đang dần dần biến mất, cậu nghe thấy tiếng nẹt bô quen thuộc... "An!". Dùng hết sức lực còn lại, cậu đạp mạnh vào bụng một thằng đứng gần đó, rồi lao ra nhanh với An... Tiếng bô xe xa dần, để lại mọi thứ sau lưng như con đường hầm hun hút gió...

.........

Mở mắt dậy sau một đêm kinh hoàng, đập vào mắt Lâm là một màu trắng – sáng đến không ngờ. Khung cửa sổ mở tang hoắc, chiếu thẳng ánh nắng vô đầu giường. Nheo mắt nhìn chậu xương rồng trên khung cửa, cậu đang định thần lại có phải mình đang trên thiên đường không? Căn phòng quá đẹp. Mọi đồ vật đều thanh thóat và tinh khiết... Hầu hết là màu trắng. Đưa mắt nhìn một loạt căn phòng, một điểm nhấn khác xuất hiện. Đầu đỏ. Đầu đỏ đang nằm gục trên ghế, ngủ say sưa. Chấm đỏ lạ lùng khiến Lâm biết mình không nằm mơ. Đêm qua là thật, và sáng nay, Lâm ở đây cũng là thật. Chắc là nhà của An...

Một bên vai chợt đau nhói, nhắc cho cậu nhớ cảnh tượng hãi hùng đêm qua... Chợt giật mình, Lâm cố gắng hết sức ra khỏi giường, lê mình tới chỗ An. Quan sát một lúc, một cơn đau khác ào đến, cậu đổ gục xuống sàn. Tiếng động làm An tỉnh giấc. Đầu đỏ vội cuống quýt cúi xuống đỡ lấy Lâm: "Sao lại mò ra đây? Về giưòng nằm đi", nói rồi cố gắng dìu Lâm trở về giưòng. Lâm để mặc An lôi một thân hình hơn 60kg của mình, miệng lải nhải: "Tôi tới xem cậu có bị rách miếng da nào không? Chắc da cậu cũng như da bò ấy nhỉ? Nguyên vẹn thế cơ mà". Sau câu nói đùa là Lâm b


The Soda Pop