Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Với Chồng Hay Ghen, Chả Nhẽ Cứ Buông Rèm Mà Chịu Đựng

Sống Với Chồng Hay Ghen, Chả Nhẽ Cứ Buông Rèm Mà Chịu Đựng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015

Lượt xem: 134142

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/142 lượt.

Chồng tôi chửi thề rồi bảo: "Bây giờ thì cô hiểu thằng khác chớ hiểu chi thằng này?". Tôi ngớ người ra. Thằng khác là thằng nào? Làm gì có thằng khác nào ở đây? "Hồi đó khác, bây giờ khác"- Tuấn quát lên, mặt hầm hầm. Cứ mỗi lần nghe anh nói như vậy, tôi lại im lặng. Có cái gì đó khiến cổ họng nghẹn cứng không thể thốt thành lời.

Lần đầu tiên tôi nghe chồng chửi thề là hôm tôi đi liên hoan với phòng về trễ. Tôi đã gọi điện bảo anh tự lo cơm nước, anh vui vẻ đồng ý và còn bảo tôi cứ chơi với mọi người.

Hôm đó quá vui và cũng bị mọi người ép nên tôi có uống chút bia và về muộn. Tôi cứ tưởng Tuấn đã ngủ nên rón rén mở cửa vào. Không ngờ anh vẫn ngồi ở phòng khách. Thấy tôi về, anh bảo tôi dọn cơm. Nghe vậy tôi hỏi lại: "Anh chưa ăn cơm sao? Em đã dặn anh tự lo rồi mà?".

Anh lầm bầm rồi văng tục. Tôi tỉnh hẳn. Chúng tôi đã hứa, dù có cãi nhau, thậm chí đánh nhau cũng không được nói tục, chửi thề. Đối với tôi, tiếng chửi thề là không thể chấp nhận, nhất là khi nó được thốt ra từ miệng một anh con rể. Vậy mà bây giờ chồng tôi lại dùng tiếng chửi ấy khi tôi không hề gây ra lầm lỗi gì.

Sau đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau cả tuần lễ. Tôi không chủ động làm lành vì nghĩ mình không có lỗi song tôi không nói thì Tuấn cũng im lặng. Lên bàn ăn, không ai nói với nhau lời nào. Tình cờ có đứa em họ của chồng ở quê ra chữa bệnh. Vậy là cuộc chiến của chúng tôi tạm dừng. Sau đó, tôi cũng cho qua nhưng trong lòng đã có một vết cắt khó phai.

Tôi không nhắc lại chuyện cũ cho đến ngày công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Hôm đó tôi dặn Tuấn: "Em đã làm sẵn đồ ăn để trong tủ lạnh. Anh về hâm nóng mọi thứ rồi ăn cơm trước, đừng chờ". Tuấn không trả lời. Nhưng tôi nhớ là tôi nói rất to, mà anh thì không hề có vấn đề về thính lực.

Vậy mà tối về, anh lại làm ầm ĩ: "Lại đàn đúm, chơi bời!". Tôi ngạc nhiên: "Sáng em đã nói với anh rồi mà? Hôm nay công ty tổng kết, em phải dự...". Tuấn cắt ngang: "Nếu dự tổng kết thì ai nói làm gì?". Tất nhiên là tổng kết xong có liên hoan, tôi ở lại ăn uống với mọi người cũng là bình thường thôi mà.

"Hết hiểu nổi anh luôn!"- tôi buột miệng. Tôi không ngờ mình chỉ nói vậy mà khiến chồng nổi cơn thịnh nộ. Anh chửi thề rồi bảo: "Bây giờ thì cô hiểu thằng khác chớ hiểu chi thằng này?". Tôi ngớ người ra. Thằng khác là thằng nào? Làm gì có thằng khác nào ở đây? "Anh nói lại coi, sao lại có thằng khác nào ở đây?"- tôi gay gắt. Tuấn lại chửi thề: "Lại còn giả vờ, cô giỏi lắm".

Tự dưng vô cớ lại nói những điều như vậy thì làm sao mà tôi chịu được? Tôi nói như hét: "Anh đừng có nói sằng, nói bậy". Tuấn đứng bật dậy: "Tôi nói cho biết, đừng để tôi bắt gặp tại trận. Lúc đó thì mang nhục cả đám".

Tôi thật sự không hiểu Tuấn ám chỉ điều gì. Tôi làm việc ở công ty đã 8 năm, trước khi gặp Tuấn rất lâu. Ở đó tôi có những anh em, bạn bè tốt, làm việc ăn ý. Ngoài ra không có gì khác nữa. Vậy mà giờ chồng tôi lại nói xa gần là sao? Không chịu được, tôi nhất quyết hỏi cho ra lẽ: "Anh nói thẳng ra đi chứ đừng úp úp, mở mở như vậy khó chịu lắm". Cuối cùng thì tôi cũng ép được Tuấn nói ra điều anh ấm ức trong lòng. Tuấn ghen với sếp trưởng phòng của tôi chỉ vì anh ta đẹp trai, chưa vợ, ngồi cạnh tôi trong phòng và hay mua nước uống cho tôi! Tất cả những việc ấy Tuấn biết được trong một lần tình cờ ghé công ty đón tôi.

Lúc ngồi chờ ở cổng, anh nhân viên bảo vệ nhiều chuyện đã kể lể chuyện của công ty, trong đó có việc "chị Ánh ở công ty ai cũng quý, nhất là anh Khương trưởng phòng của chị...". Những câu chuyện sau đó của anh nhân viên bảo vệ vô tình nhen nhóm lên trong lòng Tuấn sự nghi ngờ. Chưa hết, sau đó anh lại thấy tôi đi ra cùng lúc với trưởng phòng. Tôi đâu biết Tuấn đã ngấm ngầm ghen tuông từ đó.

"Nếu chọn anh Khương thì em đã chọn từ lâu chứ đâu đến lượt anh? Đừng có nghĩ bậy bạ nữa, tụi em chỉ là bạn bè của nhau, là sếp với nhân viên thôi"- tôi cố dịu giọng. Tôi không biết Tuấn có tin hay không nhưng sau đó không nghe nói gì nữa. Tuy vậy, tôi cũng hết sức thận trọng trong cư xử với Khương vì không muốn gây ra hiểu lầm.

Ấy vậy mà sau đó ít lâu, Tuấn đùng đùng bảo tôi nghỉ việc. "Em ở lại đó thì thế nào cũng có chuyện. Người ta đồn ầm lên rồi...". Tôi chẳng nghe ai đồn vì tôi có gì đâu mà đồn? Tất nhiên là tôi không thể chìu theo ý nghĩ kỳ quặc của chồng. Tôi nói thẳng: "Em không nghỉ việc. Chẳng có lý do gì để em làm như vậy cả".

Tuấn lại chửi thề rồi quát lên: "Vợ con gì lỳ lợm quá, nói không biết nghe. Nếu em không bỏ việc thì tôi bỏ em". Trời, lại còn dọa tôi nữa sao? Không phải anh mà là chính tôi cũng đang nhìn nhận lại lựa chọn của mình. Tôi cố giữ bình tĩnh: "Em không hiểu nổi anh. Hồi trước anh đâu có vậy? Nhớ khi quen em, anh đi chơi, ăn uống với cả phòng rất vui vẻ, thoải mái chứ có gì đâu? Sao bây giờ anh kỳ vậy?". Tuấn nói với tôi hồi đó khác, bây giờ khác...

Cuối cùng thì tôi cũng biết cái khác thật sự của bây giờ là gì! Tôi làm lương cao và không đưa cho chồng giữ thẻ