Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

The Violinists - Những Nghệ Sĩ Vĩ Cầm

The Violinists - Những Nghệ Sĩ Vĩ Cầm

Tác giả: Chronus (aka "Vie")

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134123

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/123 lượt.

hích món súp của tôi.

Màn đêm buông xuống càng khiến thời tiết lạnh hơn, giữa chúng tôi chỉ có đèn lồng là ánh sáng duy nhất. Anh bỗng đứng dậy, lấy từđằng sau gốc cây ra một cây đàn violon khiến tôi phải a lên kinh ngạc.

"Anh giấu cây đàn ở đâu kỹ thế??"

Người con trai ấy liền ngồi sát cạnh tôi. Anh phì cười, vẫy vẫy cánh tay của mình, ra hiệu "Đừng bận tâm". Rồi anh đặt cây violon trên vai, kéo dây đàn tạo thành một bài độc tấu nhẹ nhàng du dương, văng vẳng khắp cả khu rừng phong cứ như chúng cũng muốn nghe anh ấy chơi vậy. Bài nhạc ấy tôi nghe đến suýt ngất ngây, có xen lẫn rất nhiều cung bậc cảm xúc. Tài năng của anh ấy còn hơn rất nhiều so với tôi bây giờ.

Tôi cũng có nghía thử xung quanh, những con cáo với bộ lông trắng muốt, những chú chim, thậm chí còn cả những con sói trắng vì tiếng đàn của anh ta mà lần lượt thức giấc, xuất hiện trước chúng tôi. Tôi ngỡ ngàng, níu lấy tay áo anh vì sợ. Nhưng anh vẫn thản nhiên như không, tiếp tục bản nhạc của mình, đồng thời còn ném cho tôi cái ánh nhìn thân thiện qua sang những con vật.

Những con vật chợt lướt ngang qua tôi, lượn lờ xung quanh gốc cây phong to lớn ấy cứ như không hề nhận thức chúng tôi đang tồn tại. Rồi một cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy bao giờ, chúng nô đùa với nhau thật! Không, thật sự thị giác của tôi vẫn còn tỉnh táo đấy! Nhìn những hành động của chúng lúc này, khiến tôi có phần nào cảm thấy vui lây.

Tôi tròn mắt nhìn anh ấy, lòng đầy cảm phục. Cho đến giờ, tôi vẫn cứ ngỡ chả biết có phải không nhưng... hình như tất cả những con vật trong khu rừng này đều hiểu tiếng đàn của anh ấy. Hồi đó, tôi rất thích mơ mộng, nên cứ tưởng đâu anh ấy... cứ như là một người con của khu rừng phong này vậy.

Tôi đã thích anh ấy từ đó...

Nửa đêm, khi cha mẹ tôi về nhà, tôi cũng đành chia tay anh ấy, trong thân tâm đầy sự xao xuyến tiếc nuối cùng ngần...

Ngày hôm sau, khi tôi quay trở lại đằng gốc cây phong ấy, đúng như tôi đoán, anh không còn ở gốc cây phong từ lúc nào. Điều này cũng dễ hiểu thôi, ai đời nào lại có thể kiên nhẫn ở lại qua đêm mà chịu đựng giữa một nơi lạnh rét thế này.

Ấy thế mà, chiều tối hôm đó, tôi vẫn lại thấy anh ngồi lẻ loi ở gốc cây phong ấy. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ trìu mến qua khung cửa sổ. Giống như là, mọi cảnh vật trước mắt tôi xuất hiện như hồi hôm qua vậy...