Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tiếng Đàn Trong Hồi Ức

Tiếng Đàn Trong Hồi Ức

Tác giả: Tinh Vân aka Ô mai

Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015

Lượt xem: 134134

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/134 lượt.

Vì vậy ngay cả lúc đi học hay ngủ, hoặc ăn cơm gì đó tôi cũng muốn nghe tiếng nó. Cũng từ đó mà chỗ nào trong nhà tôi cũng có chuông gió hết. Nhiều khi bố tôi bảo nó thật phiền phức và ồn ào, nhưng chiều theo sở thích của tôi, ông cũng không kêu tôi gỡ nó xuống.

Tôi tên Vân – là một đám mây tự do tự tại. Mẹ tôi bảo tên tôi rất đặc biệt, nhưng tôi không hiểu nó đặc biệt ở chỗ nào hết. Năm nay tôi lên lớp 9, cũng là năm cuối cấp của tôi. Tôi chỉ vừa nhắm lại, mở mắt ra đã đến mùa lá rụng – một mùa thu tuyệt đẹp.

***

Tôi mon men bước theo con đường rải đầy lá vàng. Ánh nắng vàng ấm len lỏi qua từng kẽ lá, nhảy nhót trên từng mái nhà nhỏ. Hôm nay, phía bên phải con đường này có vẻ khác. Hàng cây hoa dã quỳ ửng hồng ở ngôi nhà không có người ở nhiều năm ấy đã thay bằng hàng cẩm chướng tím. Cánh cổng rêu khô cũ của ngôi nhà đã mở ra, hình như… đã có người vào đó. Tôi chưa từng bước vào ngôi nhà hoang kia, chỉ đứng ở bên ngoài trông vào phía trong khoảng vườn rộng. Lý do thì rất đơn giản! Tôi sợ ma! Nghe người trong khu xóm này đồn rằng từng có một cặp vợ chồng cùng một cậu con trai tự tử ở trong đó. Một đứa nhát cáy như tôi sẽ chẳng bao giờ bước vào cái nơi đáng sợ kia hết.

Gió khẽ xào xạc ở dưới chân, một luồng gió thổi qua làm tôi nổi hết cả da gà. Trong tôi bỗng xuất hiện một dự cảm rất lạ. Chẳng lẽ chỉ sau một đêm se lạnh lại có nhiều thay đổi tới vậy? Ngước nhìn cửa sổ ngôi nhà hoang, tôi chợt thấy một bóng đen đang đứng đối diện với mình. Tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của người ấy, chỉ thấy được bóng đen cao kều gầy gò thôi. Tôi nuốt nước bọt ực một cái, sau đó vội vã xách cặp chạy tới trường.

Cả ngày hôm đó tôi không tài nào tập trung học bài được. Dù cho bài giảng của cô giáo có hay ra sao, cũng không có chữ nào lọt vào tai tôi. Tôi lại nghĩ về sự thay đổi của ngôi nhà. Nếu tôi nhớ không nhầm nó đã được sơn lại. Hàng cây hoa dã quỳ tôi thích nay không còn. Còn cánh cổng mở toang, còn cái bóng kia nữa. Một lần nữa tôi nhớ đến chuyện mà những người quanh ngôi nhà ấy kể với tôi, ban đêm họ có nghe thấy tiếng cạch cạch cạch từ nhà đó phát ra. Thật đáng sợ!

Tan học, tôi lại đi qua con đường ấy. Dừng chân trước cổng ngôi nhà, ngước lên nhìn cửa sổ, tôi không thấy bóng dáng nào hết. Mùi hoa sữa thơm ngào ngạt khiến tôi lơ đãng. Những cơn gió khẽ thổi ngang qua làm rối mái tóc tôi. Tôi nhắm mắt dang tay ra tận hưởng cơn gió lạ. Lần đầu tiên tôi chỉ chú ý tới gió mà không để tâm tới những bông hoa thơm phức, dù rằng chúng rất đẹp. Tiếng đàn piano vang lên phá vỡ sự yên bình của tôi. Nhạc điệu buồn man mác, đau khổ, bi ai… cảm giác thân thuộc đến lạ thường. Khúc nhạc êm tai, nhưng tại sao tiếng đàn lại thống khổ tới vậy? Do khúc nhạc bị lỗi, hay là… tại người đàn nó.

Tôi cứ như chôn chân tại chỗ, không tài nào thoát khỏi bản nhạc ấy. Tiếng gió vi vu vang vọng theo cùng tiếng đàn làm ngực tôi như nặng thêm. Bất giác, một giọt nước mặn từ khóe mắt tôi chảy xuống. Tôi đưa tay lên lau nước mắt rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đó.

***

Tôi nằm xuống trùm chăn qua đầu. Dù mẹ có gọi thế nào tôi cũng nhất quyết không chịu ra ăn cơm. Tiếng đàn đó, làm thế nào tôi cũng không dứt ra được. Đêm đó, tôi mất ngủ.

Sáng hôm sau, tôi vẫn đi học ngang qua con đường ấy. Hàng hoa dã quỳ đã trở lại. Cánh cổng rêu xanh cũ kĩ vẫn đóng. Không bóng đen nào, ngôi nhà vẫn cũ như trước, không hề được sơn mới. Lần này tôi thật sự sợ lắm rồi. Chuyện người ta kể, trong nhà có người chết… tôi tin thật rồi đấy. Tôi lôi chiếc chuông gió từ trong cặp ra, đưa lên cao cho một ngọn gió thổi qua. Âm thanh rung rinh rung rinh của chuông gió làm tôi tĩnh tâm lại. Tôi chậm rãi đi qua như chưa có gì xảy ra hết.

Tôi học ở tầng ba, nơi này rất thoáng gió, rất mát mẻ. Tôi cầm chuông gió thủy tinh mới mua đung đưa ngoài cửa sổ. Gió thổi ngang qua mang theo mùi hoa dã quỳ làm tôi chợt rùng mình. Nó làm tôi nhớ tới sự thay đổi của ngôi nhà hoang ấy, cùng với tiếng piano kia. Tôi vội vã đóng cửa sổ lại, quay về chỗ ngồi, lại là tiếng đàn ấy vang vọng bên tai tôi.

Ra về, bạn bè rủ nhau đến nhà tôi học nhóm. Tôi cũng vui vẻ đồng ý. Kể ra có người học chung lúc nào cũng tốt hơn học một mình. Khi đi qua con đường lá vàng rơi, tiếng đàn thống khổ lần nữa vang lên, nó còn mệt mỏi và khổ sở hơn hôm qua. Tôi dừng chân lại, một bước cũng chẳng tài nào nhích lên nổi.

“Sao vậy Vân?” – Nhỏ bạn hỏi tôi.

“Cậu không nghe thấy… tiếng piano sao?” – Tôi mấp máy môi trả lời lại.

“Tiếng piano gì chứ? Đói quá nên mệt hả?” – Vài đứa khác cười cười.

Họ… không nghe thấy tiếng đàn piano, vậy tại sao tôi lại nghe thấy? Tôi lôi chuông gió ra lần nữa để giúp mình tĩnh tâm, nhưng tôi đã làm rơi nó, vỡ tan tành từng mảnh. Lũ bạn nhìn tôi nghi hoặc một chút rồi vỗ vai tôi bảo:

“Thôi, bọn mình về trước, cậu về nhà nghỉ ngơi chút đi.”

Không, tôi không mệt. Tiếng đàn piano này rất chân thật, không có chút nào là giả. Còn việc chuông gió bị rơ


Disneyland 1972 Love the old s