
Tác giả: Dạ Nguyệt
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134144
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/144 lượt.
àng trai này mà sáng hơn phân nửa. Đẹp, phải nói là đẹp vô cùng.
- Tên tôi là Du. Chúng ta gặp nhau....
- Chúng ta thế nào? Là chuyện khó xử hay...?
Du lắc đầu, nhìn Phương bằng ánh mắt trìu mến, sau tiếp tục lời vừa rồi.
- Vì có hứng thú với Đại học Quy Nhơn nên tôi cố tình vào trường tham quan, tôi muốn biết nó có khác nhiều so với trường tôi đang học ở Úc không. Trong lúc di chuyển do không cẩn thận tôi đã đánh rơi chiếc bút ghi âm - là kỉ vật của mẹ tôi để lại, tôi cuống cuồng đi tìm khắp nơi mà không thấy. Không biết thế nào lại cho tôi gặp cô, mà trên tay cô đang giữ thứ tôi cần tìm nên tôi đã xin lại. Và chúng ta quen biết vậy đấy.
Thì ra mọi chuyện bắt đầu như thế. Trái đất cũng thật tròn, Phương và Du không gặp hai năm, giờ họ lại gặp nhau lần nữa.
Phương nghĩ mãi không hiểu, nhiều năm không có tin tức của đối phương, cũng chưa một lần gặp lại nhưng tại sao Du vẫn nhớ cô mà cô thì chẳng nhớ nổi. Du nói mình đã thay đổi nên cô không nhận ra, là thật ư?
- Vì có nhiều biến cố xảy ra, tôi đã tạm dừng việc học. Lí do quan trọng hơn là tôi còn nợ một lời hứa với ân nhân, tôi quyết tâm quay về đây lần nữa để gặp cô ấy và thực hiện lời hứa.
Nhìn Phương ngơ ngác khó hiểu, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua nét ưu tư, Du cảm thấy Phương đáng yêu, cô vẫn còn giữ được vẻ hồn nhiên của năm đó.
- Anh trở lại đã gặp được người đó chưa? Người nhà anh không phản đối?
- Sống độc lập từ nhỏ, việc tôi làm người nhà chưa hề phản đối. Người tôi muốn gặp đã gặp được, cô ấy vẫn vậy, y hệt như trong trí nhớ của tôi năm cũ. Cô không tò mò về ân nhân của tôi?
Phương tất nhiên là tò mò nhưng nếu hỏi liệu anh có nói không? Nên thôi đi, Phương nghĩ có lẽ Du sẽ không nói.
Không khí trở nên tĩnh lặng, yên ắng hẳn. Du quay sang nhìn Phương thì thấy cô đang đưa mắt nhìn lên trời, miệng hơi giương lên. Phương không hỏi nên Du nói luôn.
- Ân nhân của tôi chính là cô đấy. Ở đây được mấy tháng rồi, ngày nào tôi cũng ra ngoài biển đánh đàn, tôi mong một ngày sẽ thấy cô đi ngang qua, lúc đó tôi có thể thấy được cô và thực hiện lời hứa của mình. Cây bút ghi âm ấy có giọng nói của mẹ, nó là nguồn sống, là động lực cho tôi sống và vượt qua nỗi đau. Cô không biết tôi đã hoảng hốt thế nào khi đánh mất nó đâu!
Phương thật sự không thể tin những gì Du nói, trên đời này vẫn có người ngốc nghếch đến thế, tại sao phải vì một người mà vất vả tìm kiếm trong biển người mênh mông.
- Có nghĩa là anh vì tôi mà rời khỏi gia đình, vì đợi tôi mà phải ngồi đây đàn hát. Anh không nên để ý đến lời hứa kia, tôi cũng đã quên.
- Một phần thôi, Quy Nhơn là quê hương của mẹ tôi. Mẹ tôi đẹp nên Quy Nhơn cũng trở nên xinh đẹp hơn, những kí ức tồn tại nơi trí nhớ đều là bà ấy cho tôi. Chỉ cần có thời gian là tôi đều về.
Du là người trọng lời hứa và nặng tình cảm, điều đó làm Phương thấy khâm phục. Phương gắn bó với Quy Nhơn được ba năm, tai nghe mọi người khen đẹp nhưng mắt chưa thấy mà chân cũng chưa từng đi. Không tiếp xúc nên cảm thấy mình cô độc, lẻ loi chăng?
Phương cũng muốn thử đi hết một vòng, có cơ hội ngắm được cảnh ở Quy Nhơn, để thấy nó đẹp đến nhường nào.
- Anh đã đi hết Quy Nhơn rồi phải không, thật là ngưỡng mộ.
- Cô không cần ngưỡng mộ người khác, vì tôi sẽ giúp cô đi khắp nơi này.
Đó là lời hứa giữa hai người, một lời hứa mà hai năm qua Du luôn nhắc nhở bản thân mình phải nhớ.
- Tôi còn có một bài hát muốn tặng, cô nghe chứ?
- Tất nhiên là tôi nghe.
"Trong ánh nắng ban mai đầy rực rỡ
Tôi đã chờ cô gái ấy thật lâu
Trong biển người mênh mông rộng lớn
Có ai thấy cô gái ấy đâu không?
Tôi trở về trả cho cô lời hứa
Cùng nhau đi ngắm cảnh đẹp thiên nhiên
Quy Nhơn đó, một nơi đầy nắng gió
Có biển xanh, rợp bóng bãi cát vàng
Uốn vây quanh nửa hình bán nguyệt.
Này đầm Thị Nại bên đây
Bên kia tháp Bánh, tháp Đôi đi cùng
Có cù lao, có chiến tích huy hoàng
In chiến công của một thời lịch sử
Có thi nhân tên Hàn Mặc Tử
Kết nên tình trong những vần thơ..."
- Rất hay, rất ý nghĩa. Tên của bài hát là gì vậy?
- Vì muốn cho cô thấy được vẻ đẹp của thiên nhiên và có niềm tin hơn trong cuộc sống nên tôi lấy tên là "Tiếng hát cho ngày mai".
Còn có nhiều nơi mà Du đã từng đi qua, giờ đây Du muốn sẽ có Phương đi chung bên cạnh. Chỉ cần hòa nhập cảm nhận, mở rộng trái tim đón lấy thì nơi đâu cũng đẹp, cũng là thiên đường.
Du đưa tay của mình ra trước, chờ đợi bàn tay của Phương đặt lên. Cô rụt rè một lúc, sau đó cũng quyết định đặt tay lên đó. Nhìn đôi bàn tay đan chặt vào nhau. trong mắt hai người đều hiện lên ý cười nồng đậm.
- Biết đâu một ngày không xa, tôi sẽ chuyển về đây học tập. Tôi cảm thấy bản thân quyến luyến Quy Nhơn rất nhiều. Còn có, bất kể sau này thế nào, chỉ cần là nơi cô muốn tớ