
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134144
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/144 lượt.
bắt đầu đổ mưa cô đứng đó cho khi xe anh lăn bánh khuất xa … dần xa, cô vẫn đứng đó đứng cùng mưa khóc cùng mưa, và cô vẫn đứng đó, cho đến khi mưa tạnh cô bất chợt thấy mọi người xung quanh nhìn cô như 1 con điên, cô mới cảm giác lại đc, cô về nhà trong nước mắt trong niềm đau, về đến nhà cô ngồi đó khóc và chỉ khóc lần đầu tiên ko hiểu vì sao nước mắt ở đâu chảy nhiểu thế, sáng hôm sau cô thức dậy trong mệt mõi trong bộ đồ đầy nước mưa hôm qua, cô thấy mình đánh mất anh ah ko cô để anh ấy biến mất, anh ấy ko liên lạc với cô 1 ngày 2 ngày…. Và cô cũng ko phiền gọi anh cũng chẳng đụng đến đt, Ngày thứ 3 cô nặng nề gấp trăm lần và cô vẫn khóc như giọt nước đã tràn ly, cô bắt đầu nghỉ hạnh phúc ko bao giờ trọn vẹn đc, và tình yêu ko thể là tất cả của hạnh phúc, cô thấy nhớ nhà da diết, cô mò tìm đt mở đt lên hàng trăm tn của chị của bạn bè và nhiều cuộc gọi nhỡ mà cô cũng ko buồn để ý vì cô biết sẽ ko có của anh, 3 ngày như người vô hồn, cô bật đt điện về mẹ, đầu dây bên kia tiếng mẹ cất lên " mấy hôm nay sao mẹ đt mà ko ai bắt máy, lớn rùi để mẹ lo lắng vậy ah" cô khóc và khóc nhưng cô cố ko để mẹ nghe "mẹ ơi con muốn về nhà" mẹ cô im lặng thở dài như đã hiểu ra cô gái iu của mình gặp chuyện gì buồn rùi " uhm về nhà đi con, mẹ nhớ con lắm và ba cũng vậy, con bé này tưởng quên gia đình lun rùi chứ" cô cúp máy và bắt đầu ngày mới….dọn dẹp lại và chuẩn bị cho cái gì đó mới mà ko có anh.
Mưa trong tim…
Tin nhắn của a " e ah mấy hôm nay anh bận ko liên lạc thường đc, a biết cô bé của anh ko giận anh đâu ^^ chính xác đến từng chi tiết nhỏ uh cô ko giận anh.
- uhm e ko giận anh đâu
- tý anh qua e nhe
- uhm gặp chỗ cũ nhe
- ok e iu^^
Cô đến gặp anh cô thay đổi chỉ sau nửa tháng, cô ko cười nhiều nữa chỉ thay vào nụ cười nhạt, anh cười hiền hòa khi gặp cô cứ như mọi khi như ko có chuyện gì xảy ra, trong cô hiện lên sự giả dối ở anh thật kinh tỏm cô cười đáp lại bằng nụ cười vô cảm. anh nhận thấy cô có cái gì đó lạ sau 2 tuần, anh bắt đầu quan tâm cái sở hữu của mình.
- E sao vậy, mấy hôm nay anh bận lắm ko liên lạc thường đc, e cũng ko liên lạc với anh lun ko lẽ lại giận anh.
- Ko có, e cũng bận.
- Bận, chỉ 1 cú đt cũng làm lãng phí thời gian e ah, e thay đổi rùi ko muốn yêu thì chia tay.
Cô cũng ko ngờ anh lại có thể nói lên thế, con người thật có nhiều khía cạnh để ta khám phá nhỉ, anh có thể trách cô thế mà cô phải chịu đựng, đôi môi đó có thể nói lên lời cay đắng vậy.
- Uh chia tay.
Anh nhìn cô ngơ ngác vì theo anh nghỉ phản ứng của cô sẽ níu kéo, anh bắt đầu lo sợ mất đi cái gì đó trước giờ vẫn là của mình, anh bắt đầu nói nhiều nói nhiều, và anh cũng ko biết người đang níu kéo lại là mình.
- Sinh nhật e anh tăng ca, chở cô gái ấy có mệt lắm ko anh.
Anh im lặng chết đi 1 vài giây, và bập bẹ nói
- Anh….anh…
- Thật ra hôm đó anh ko thể làm gì khác đc….anh
- Anh ko cần giải thik vì hàng ngàn hàng vạn lí do cũng chỉ có 1 kết quả mà thui.
Anh bắt đầu sợ…sợ mất, và sợ cái lạnh lùng của cô.
- Thui mà em, em đừng suy nghĩ lung tung, anh chỉ yêu en thui.
- E cũng yêu anh – cô cười nhạt – nhưng bản thân ko cho phép mình tiếp tục anh ah.
Cô nhìn đồng hồ với vẻ mặt lạnh luùng, cô cảm thấy ngồi cạnh anh mình ngột ngạt khó thở càng nhìn anh như kim đâm vào tim từng mũi một.
- E về trước, tới giờ làm rùi.
- Tại sao vậy em, anh biết mình có lỗi, nhưng ko có sự tha thứ nữa hả em.
- Tại em biết mình ko thể thay đổi ai đó chỉ còn 1 cách là chấp nhận nó, e chấp nhận anh phản bội, e chấp nhận anh chia tay, và em chấp nhận ra đi.
Cô đứng dậy ra về, cô thấy mình ko nặng nề, bỏ lại anh đôi mắt anh bắt đầu đỏ lên bởi anh biết cô mà quyết định thì ko bao giờ ko có sự thay đổi.
Dư âm ngày hôm qua…
Thời gian dần qua anh cũng có đôi lần muốn níu kéo nhưng kết quả vẫn là ko, anh nhận ra tình yêu ko phải là chỉ cần cô nắm giữ anh mà là cả 2 cùng nắm giữ, nhưng đã muộn vì anh đã mất cô,anh biết ko thể nào lắp vết thương đó đc.
Tình cờ sau 2 tháng anh và cô gặp lại tại liên quan của công ty anh, anh gặp cô 1 cô gái sang trọng thanh tao, anh tiến lại gần cô bắt chuyện, cô cười nhạt với anh như cái ngày chia tay đau đớn đó.
- Sao em lại ở đây, đi dự tiệc cùng bạn ah.
Cô chưa kịp trả lời thì chị cô tiến lại
- Ah đây là em gái tôi cậu nói chuyện với nó nhe tui bận chút.
Anh bắt đầu bần thần, khó hiểu, cô nói
- Thì ra trước đây anh làm cho công ty nhà em, hjhj thật buồn cười người con sếp khiến anh phải đốn ngã lại là chị em, buồn cười hơn nữa chị e lại đùa dai…. chị đã có gia đình
Anh bắt đầu thấy mất mát, nắm giữ cái này lại đánh mất cái kia, mà mất lun người anh yêu và người rất rất yêu anh.
- Anh còn cơ hội ko, làm lại từ đầu nhe e.
- Xl a, ko kịp rùi.
- Tại sao, e có người mới rùi ah.
- Ko
-