
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341230
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1230 lượt.
cô. Đôi mắt khẽ nheo lại, phát ra ánhsáng sắc bén. Thuần Khiết cũng nheo mắt nhìn lại anh. Đôi mắt của cô cũng sáng đến đáng kinh ngạc. Hai người nhìn nhau một lúc, bồng nhiên cùng bật cười.
“Tôi nói rồi mà, anh đúng là sấm sét”. Thuần Khiết không cười nữa: “Tôi bị anh làm cho choáng đến nỗi suýt chút nữa thì tan xác. Tôi không tin vào Chúa Kito đâu”.
“Vậy thì tin tôi đi. Từ nay về sau, để tôi trở thành tín ngưỡng của cô”.
Thuần Khiết phì cười, không bận tâm tới anh.
“Tôi nghiêm túc đấy”.
Bồng nhiên căn phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.
Im lặng một lúc, Thuần Khiết cười nói: “Anh thật khiến người ta ngạc nhiên! Người như anh..
Phong Bính Thần hỏi: “Người như tôi làm sao?”.
Thuần Khiết cau mày, bặm môi, tỏ vẻ rất khó xử: “Cái này, nói thế nào nhỉ”.
Phong Bính Thần mỉm cười khích lệ cô: “Đừng sợ, cứ nói tự nhiên”.
“Người như anh, làm sao có thể...”. Nói rồi lại chần chừ, vẻ mặt rất khó xử. Phong Bính Thần dịu giọng, cười như gió thoảng: “Cô cũng đừng tự ti mà”.
“Ặc, anh hiểu lầm rồi. Ý của tôi là điều kiện hiện tại của anh còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn
Nụ cười đông cứng trên khuôn mặt Phong Bính Thần.
Phải mất một lúc rất lâu anh mới “tiêu hóa” được câu nói này. Sau đó chóp mắt, gườm gườm nhìn cô với ánh mắt như không thể tin được điều cô vừa nói. Lần đầu tiên trong đời anh bị người khác nghĩ rằng điều kiện quá kém, chưa đủ tiêu chuẩn, đúng là mất hết cả tự trọng!
Thuần Khiết thỏa sức tận hưởng sự thay đổi trên nét mặt anh. Trong bụng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt rất thản nhiên. Anh chàng tự tin thái quá này, cuối cùng đã nắm được cơ hội đả kích anh ta.
Phong Bính Thần không ngồi được nữa, đứng bật dậy và hỏi: “Tiêu chuẩn của cô thế nào?”.
Thuần Khiết cố tình suy nghĩ một lúc rồi nói: “ừm, người ấy cần phải có nghề nghiệp ổn định, có tài, thông minh, tốt bụng, chăm chỉ, thật thà, không có thói quen xấu, chung thủy, biết làm việc nhà, biết nấu ăn... Xin hỏi anh có mấy điều phù hợp?”. nghiệp của tôi ổn định tuyệt đối. Tổng thống Mĩ bốn năm bầu một lần, nghề của tôi có thể làm bốn mươi năm”.
“Còn về tài năng..Anh khẽ chau mày: “Cái này quá rộng. Bất cứ một ngành nào làm đến mức tuyệt đỉnh đều là một nghệ thuật, đều có thể coi là có tài. Tôi cho rằng đẹp trai cũng là một tài hoa. Cô thấy sao?”.
Thuần Khiết không nhịn được cười.
Anh nói tiếp: “IQ của tôi trên 130, dĩ nhiên là không ngốc. Ngoài ra tôi vô cùng tốt bụng, chăm chỉ, thật thà, không có thói quen xấu, hơn nữa rất chung thủy”.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão cũng có thể coi là thật thà sao?”. Thuần Khiết hỏi lại.
“Cái này thuộc về sở thích cá nhân”.
“Vậy anh còn có thể nói mình không có sở thích không tốt”.
Phong Bính Thần bị chặn họng. Ngừng một lát anh cười nói: “Tôi hiểu rồi. Cô cố tình làm khó tôi, rõ ràng biết tôi không biết làm việc nhà, không biết nấu ăn..
“Vậy đợi anh học cách làm việc nhà và nấu ăn rồi nói”.
Nghe vậy, Phong Bính Thần lại ngã lăn ra giường. pizza còn thừa, liền hỏi: “Anh không ăn thật sao?”.
Phong Bính Thần đang đói nhưng đang ở trong thế bị động. Nghe vậy liền ngồi bật dậy: “Bỗng nhiên tôi lại muốn ăn...”.
Thế là Thuần Khiết không dọn nữa, vào bếp đun nước. Phong Bính Thần ra ngoài ăn pizza, vừa ăn vừa ngắm nghía căn nhà. Thuần Khiết hiểu rất rõ ánh mắt của anh. Cô cười và nói: “Những căn hộ kiểu cũ hầu như đều như vậy”.
Anh nói: “Tôi rất muốn chia một phòng trong căn nhà của mình cho cô”.
Thuần Khiết quả thực bất lực trước kiểu đùa đó, nghiêm mặt nói: “Tôi phải tiễn khách đây”.
“Ok! Bây giờ tôi đi đây”. Nói rồi anh đứng dậy, vào bếp rửa tay.
Thuần Khiết không ngờ anh tưởng thật, cảm thấy rất ngại: “Đùađấy...”.
“Tôi không đùa đâu. Buổi chiều hẹn người của công ti điện ảnh bàn chuyện”.
“Xem ra ngoài nghiên cứu chế thuốc trường sinh bất lão, anh còn làm việc nghiêm túc”. Thuần Khiết không kìm được trêu chọc anh. Anh cười nói: “Đây không phải là công việc của tôi. Tôi chỉ giúp thôi”.
“Tôi tiễn anh”.
Thuần Khiết tiễn anh xuống dưới, sau đó quay lại dọn hộp bánh pizza trên bàn, pha một tách trà ra cửa sổ uống. Gió tháng năm thổi tới, nhè nhẹ, man mát khiến cô cảm thấy thật thư thái.
Ảnh mắt lướt qua tấm áp phích trên tủ quần áo. Hồi trẻ anh thật thanh tú, vì thuần khiết đến tột cùng nên có một vẻ đẹp “sắc nhọn”. Bây giờ nhuệ khí đó đã dần dần bị thời gian lấy mất, thay vào đó là sự bình tĩnh giống như thỏa hiệp với cuộc đời. Nhưng cho dù là Tiêu Ức Sơn thời nào cũng đều khiến người ta khó mà kháng cự.
Nhìn tấm áp phích đó giống như trở về thời niên thiếu. Xuyên qua thời gian và không gian mênh mông, nhìn lại mối tình bị bóp nghẹt từ lúc vừa mới nảy mầm hiện lên thật đẹp, thật lãng mạn. Suy cho cùng cô là phụ nữ, vẫn còn lưu luyến quãng thời gian đó, không nỡ quên đi.
Buổi tiệc của Catherine đặt ở khách sạn Thụy Kim. Khách mời đều là những bậc tinh anh, còn có không ít ngôi sao, người mẫu.
Một nơi sang trọng như vậy muốn tham dự tuyệt đối không phải là dễ. Thuần Khiết tự b