
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 1341155
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1155 lượt.
ột chút rồi gọi một cốc cafe.
Phục vụ mỉm cười mời cô chờ một chút.
Lúc này, bỗng nhiên người đàn ông ngồi đối diện nói: “Phải xưng hô thế nào đây?”.
Giọng nói trầm ấm, gợi cảm, phát âm rất chuẩn.
Thuần Khiết ngẩng đầu, nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, trong lòng không khỏi giật mình: Quả thực người này khôi ngô một cách “quá đáng”, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, đôi môi gợi cảm, đôi mắt hai màu cuốn hút, đúng là một anh chàng con lai đẹp trai hiếm có.
Anh ta bỏ tay khỏi ghế sofa, bỏ chân xuống, ngồi thẳng người, mỉm cười nhìn cô. Lúc này Thuần Khiết mới để ý thấy anh ta đi một đôi dép lê, dép Mashimaro màu hồng phấn. Trong quán cafe cao cấp mà tất cả mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, anh ta tùy tiện một cách thái quá.
Điều mà Thuần Khiết cảm thấy ngượng ngùng nhất là giới thiệu bản thân với người khác. Từ nhỏ đến lớn, cái tên của cô luôn là đề tài để các bạn trêu đùa. Thế nên cô mỉm cười và nói: “Tôi họ Chân, anh có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Jenny”.
“Tôi tên là Phong Bính Thần (*), tên tiếng Anh là Chage”. Anh ta khẽ cúi người, giơ tay về phía cô: “Rất vui được làm quen với cô”.
Thuần Khiết cảm thấy có chút ngạc nhiên, tự thấy không phải là nhân vật quan trọng, nhưng vẫn đứng dậy bắt tay anh ta.
Nào ngờ anh ta không bỏ tay xuống mà còn hỏi thêm một câu: “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”.
Thuần Khiết sững người.
Cô khẽ nhíu mày, vờ suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Chắc là không”.
Anh ta vẫn không hề có ý buông tay, mỉm cười hỏi: “Tôi thấy cô rất quen..
“Thật sao? Nhưng quả thực tôi không có chút ấn tượng nào. Xin lỗi”.
Anh ta nắm chặt tay cô, thấy ba người ngồi cạnh đang dồn mắt nhìn về phía mình, Thuần Khiết không khỏi nóng mặt, khẽ nhúc nhích ngón tay đang bị nắm chặt, tỏ ý muốn anh ta buông tay.
“Thế thì thật đáng tiếc”. Anh ta mỉm cười buông tay cô.
Thuần Khiết ngồi xuống, khẽ thở phào.
Bắt tay không hề đáng sợ, điều đáng sợ là đối phương quá đẹp trai.
Cô nghĩ chắc chắn là mặt mình đang đỏ bừng.
Lúc ấy, bỗng nhiên Eva nói: “Chage, em hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi”.
Nói rồi cô ta liền đứng dậy.
Catherine vội vàng đứng dậy chào, bảo cô ta nghỉ sớm.
Dịch Nhĩ Dương cũng đứng dậy tạm biệt Chage.
Nhưng Chage đặc biệt chào riêng cô: “Tạm biệt Jenny”.
Thuần Khiết có chút hốt hoảng, vội vàng mỉm cười gật đầu.
Sau khi họ đi, Catherine và Dịch Nhĩ Dương bắt đầu bà
Thuần Khiết vội vàng lấy laptop, ghi lại những gì họ thảo luận.
Thì ra chiếc váy cưới mà Dịch Nhĩ Dương thiết kế cho Phong Bình sắp hoàn tất, Catherine nhân cơ hội này cho ra đề tài váy cưới.
Hiện nay Phong Bình là người nổi tiếng nhất thành phố Thánh Anh. Vị hôn phu của cô - Đường Ca Nam là con trai thứ hai của Đường Trạm, người giàu nhất châu Á. Bản thân cô cũng là người nổi tiếng trong làng thời trang, đã từng được Andrew - “bố già” của ngành thời trang phỏng vấn. Cô là người phụ nữ duy nhất không phải là ngôi sao, cũng không phải là người mẫu nổi tiếng nhưng lại được xuất hiện trên trang bìa của tạp chí thời trang quốc tế. Giới truyền thông trong nước gọi cô là người phụ nữ bí ẩn. Cô và Dịch Nhĩ Dương khá thân thiết, phần lớn các bộ trang phục cô mặc do anh ta thiết kế, váy cưới cũng do anh ta thiết kế may đo. Điều quan trọng hơn là cô không hề bận tâm chuyện váy cưới được tiết lộ trước ngày cưới. Ngay cả một người từ trước tới nay vốn tiết kiệm lời khen như Catherine cũng không kìm được khen cô là người giản dị, dễ gần.
Ba người ăn trưa ở khách sạn Thời Quang. Giá cả đắt đỏ nhưng “tiền nào của nấy”.
Ăn xong, cô ngồi xe của Catherine về tòa soạn. Catherine hỏi cô: “Cô quen Chage?”
Thuần Khiết mỉm cười chế nhạo: “Sao có thể thế được, người như anh ta gặp một lần thì sẽ không thể quên được”.
Catherine nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên rồi mỉm cười: “Điều này thì đúng thật”.
Vì anh ta đi chung với Eva nên Thuần Khiết hỏi: “Anh ta là người mẫu à?”
Catherine bật cười: “Cô thấy anh ta giống người mẫu?”
Thuần Khiết cảm nhận được vẻ chế nhạo qua giọng điệu của chị ta, liền cười và nói: “Tôi chỉ thấy một người như anh ta mà không làm người mẫu thì quả là đáng tiếc”.
Catherine nhếch mép, không nói gì, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thuần Khiết hiểu rất rõ tính cách lạnh lùng kiêu kì của chủ biên nên cũng không nói gì.
Về văn phòng, cô sắp xếp lại những nội dung đã ghi chép rồi in ra, nộp cho Catherine.
Sau đó Catherine, giám đốc và nhiếp ảnh cùng thảo luận.
Cô về phòng làm việc chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm của công ti đá quý vào tối nay.
Vì lần trước đã bỏ lỡ cơ hội gặp Tiêu Ức Sơn nên lần này Lisa nhất quyết đòi đi. Cô ấy còn trang điểm rất đẹp, mặc bộ trang phục mùa xuân mới nhất mà công ti mượn để chụp ảnh quảng cáo, xức nước hoa Chanel, trông rất phong cách, nho nhã lôi cuốn.
Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là lần này Tiêu Ức Sơn không đến. Có điều cô ấy đã nhận lại được một niềm an ủi rất lớn, Eva - người mẫu nổi tiếng thế giới, người được tạp chí thời trang săn đón nhiều nhất cũng có