XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341215

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1215 lượt.

yện gia đình rồi đi vào chủ đề chính.
Người đàn ông ấy tên là Vu Chấn, gia cảnh khá tốt, thành đạt, chỉ thiếu chưa có người nâng khăn sửa túi. Cũng đã từng có hai cô bạn gái, nhưng vì nhiều lí do nên đã chia tay. Bà Phạm rất giỏi ăn nói, rất biết cách chọn từ ngữ. Hứa Lam mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại mồi thêm vài câu để bà ta phát huy. Hai người phối họp hết sức nhịp nhàng, đóng kịch rất khéo.
Vu Chấn thì tỏ ra rất thoải mái, nhìn Thuần Khiết rồi lại quay sang nhìn Văn Tây. Ánh mắt và nét mặt đều toát lên vẻ tự tin thái quá. Thuần Khiết không mấy cảm tình với ánh mắt của anh ta. Với những người lần đầu tiên gặp mặt, nhìn đối phương quá kĩ đúng là một sự mạo phạm. Cuối cùng chủ đề nói chuyện cũng chuyển sang Thuần Khiết. Thông tin cơ bản đã tìm hiểu rồi, nhưng Hứa Lam vẫn thay cô giới thiệu theo phép lịch sự. Hỏi đến công việc của cô, vẫn là Hứa Lam thay cô trả lời, nói cô làm việc ở tòa soạn tạp chí. Thuần Khiết nói xen vào: “Đã nghỉ rồi ạ”.
Hứa Lam có chút ngạc nhiên còn bà Phạm thì lại rất vui: “Nghỉ càng tốt, có thể về quê tìm việc mà, ở bên ngoài đâu có tốt bằng ở nhà?”.
Thuần Khiết tiếp tục mỉm cười. Có thể thấy bà ta nóng lòng tác thành cho cuộc gặp mặt này.
Thông tin về gia cảnh giới thiệu xong, bắt đầu tìm hiểu vào chi tiết như tính cách, sở thích. Vu Chấn thường ngày công việc bận rộn, không vận động nhiều, chỉ chạy bộ trên máy tập thể dục ở nhà. Thỉnh thoảng xem phim, thích xem đua xe, đi xe Volvo, kì nghỉ thường xuyên đi du lịch nước ngoài...
Thuần Khiết không có gì để chia sẻ. Bình thường cô cơ bản không ra khỏi cửa, cũng không có sở thích đặc biệt. Lúc này chỉ thấy đói bụng, không kìm được lấy điện thoại xem giờ. Đã hơn mười hai giờ rồi.
May mà mọi người đều hiểu, thế là bắt đầu ăn cơm.
Ngồi vào bàn, nhìn thấy bàn thức ăn thịnh soạn, bàPhạm lại khách sáo một hồi. Hai bên nói qua nói lại hai phút, cuối cùng lần lượt ngồi vào chỗ. Mọi người vừa chuẩn bị cầm đũa thì bồng nhiên điện thoại của Thuần Khiết đổ chuông.
Mọi người đều dừng lại nhìn cô.
Cô mở điện thoại ra nhìn, bồng chốc khuôn mặt nở nụ cười tươi rói. Sau đó cô đứng dậy, nói với mọi người bằng giọng điệu giống như tuyên bố chuyện trọng đại: “Xin lỗi, con phải xuống nhà đón một người. Xin mọi người chờ một chút”.
Nói rồi cũng không chờ phản ứng của mọi người mà đi thẳng ra ngoài.
Chú thích:
(*) Na Tra là một vị thần trong thần thoại dân gian của Trung Quốc, do đánh chết Ngao Bính của Đồng Hải Long Vương, nên gia đình Na Tra bị bắt, ép phải đền mạng để giữ trọn đạo hiếu, và không làm liên lụy tới gia đình, Na Tra đã lóc thị trả mẹ, lóc xương trả cha.






Màn kịch xem mặt
Hai mươi phút sau, Thuần Khiết đưa Phong Bính Thần vào nhà.
Mọi người nhìn thấy đều sững sờ.
Văn Tây tròn mắt nhìn, cảm giác giống như nam chính trong phim thần tượng vào nhầm nhà.
Hai phụ nữ trung niên cũng nhìn không chớp mắt, chàng trai trước mặt quả thực quá đẹp trai.
Mặc dù vẻ mặt của Vu Chấn có chút gượng gạo nhưng thần thái vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo. Đến lúc này, mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng ngại bỏ về. Có lẽ anh ta đang vênh váo tự đắc, nghĩ rằng mình hơn người. Mặc dù tướng mạo có kém hơn một chút nhưng từ xưa đến nay nam nhi mạnh ở tài năng và sự nghiệp. Anh ta không tin anh chàng có khuôn mặt đẹp trai, trông có vẻ trẻ tuổi này đã hơn mình về sự nghiệp. Thấy Thuần Khiết vai kề vai với anh ta, ánh mắt bờ môi đều ẩn chứa tình cảm thắm thiết, chốc chốc lại nhìn nhau cười, khiến tâm lí cạnh tranh của anh ta trồi dậy. vẻ thân mật ấy thật khiến người ta nuốt không trôi.
Quả thực anh ta thấy rất chướng mắt, liền đặt đũa xuống và hỏi: “Anh Phong làm ngành nào?”.
Đây là câu hỏi mà mọi người đều quan tâm. Thế nên tất cả đều dừng lại nhìn Phong Bính Thần.
Phong Bính Thần cười và nói: “Tôi làm rất nhiềungành”.
“Có thể nói cụ thể hơn không?”.
“Gần đây làm về điện ảnh”.
“Á?”. Đột nhiên Văn Tây hớn hở nói: “Vậyanh là diễn viên”.
“Không”. Phong Bính Thần khẽ lắc đầu, mỉm cười và nói: “Tôi là nhà đầu tư”.
“Thật sao?”. Văn Tây tròn mắt ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên. Có điều tiền là do người khác đầu tư. Tôi chỉ giúp chạy đi chạy lại”.
Văn Tây nghe vậy không giấu được vẻ thất vọng: “Nhưng anh vẫn có chút quyền lực, đúng không?”.
“Dĩ nhiên rồi”.
“Bộ phim của anh thuộc thể loại nào? Có thiếu diễn viên không?”.
“Phim hành động, diễn viên thì phải hỏi đạo diễn, tôi không quan tâm”.
Bồng nhiên Vu Chấn bật cười và nói: “Theo tôi biết thì diễn viên trong một bộ phim đều do nhà đầu tư quyết định”. Phong Bính Thần ngước mắt nhìn anh ta. Bởi vì đây không phải là một câu hỏi, vả lại anh cũng không cần chứng minh sự khác biệt giữa mình với những nhà đầu tư khác nên chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng. Bồng chốc Vu Chấn có cảm giác đấm vào bông. Đồng thời anh ta cho rằng Phong Bính Thần đang né tránh câu hỏi, có thể anh đang nói dối.
Thuần Khiết không muốn dây dưa quanh vấn đề này, liền nói: “Ăn cơm thôi”. Nói rồi