Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Tác giả: Thẩm Thương My

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341196

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1196 lượt.

Thần kiên quyết nói: “Thật sự là chưa”.
Thuần Khiết vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn anh. Phong Bính Thần bị cô nhìn tới mức sống lưng lạnh buốt, đang định giơ tay thề thì bồng nhiên cô bật cười, gật đầu và nói: “Nếu đã thế thì em lại mặc nó vào vậy”.
Nghe vậy, Phong Bính Thần suýt thì tắc thở, ngây người một lúc lâu, tròn mắt nhìn cô, vừa tức vừa buồn cười. Thuần Khiết bước lại, nhón chân hôn lên môi anh qua quầy bar.
Cô trêu chọc Phong Bính Thần, dĩ nhiên tối hôm ấy cũng không có kết cục tốt đẹp, đến tận sáng hôm sau anhvẫn không cho cô dậy đi làm.
“Em dọn sang đây ở đi..
“Đi làm không tiện”.
“Anh bảo lái xe đưa em đi”.
“Thôi xin, em đi làm ở tòa soạn tạp chí chứ có phải ở nhà Trắng đâu”.
“Thế anh dọn sang chồ em nhé”.
Thuần Khiết bật cười: “Anh có thể quen được còn em thì không”.
Phong Bính Thần kì lạ hỏi: “Em có gì mà không quen?”.
“Không tương xứng”.
“Thế thì em dọn sang đây đi”.
“Nghe nói quan hệ sống thử thường không lâu dài..
“Thế thì chúng ta dùng sex để duy trì”.
Thuần Khiết không biết nói gì.
Hai người lại mây mưa nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới nhận được ân điển dậy đi làm.
Buổi tối cô về nhà đúng giờ, Phong Bính Thần vẫn chưa về, cô ôm laptop ngồi trên sofa xem phim.
Tám giờ, tám rưỡi, chín giờ... kiên nhẫn chờ đến mười rưỡi, cuối cùng anh cũng về. Vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, anh đi ra ngồi xuống cạnh cô và nói: “Anh hỏi em một chuyện”.
“Cái gì?”. Cô không ngẩng đầu.
“Nam chính không thể hôn nữ chính, em có cách giải quyết nào hay không?”.
“Bảo nữ chính xịt thêm chút nước xịt thom miệng...”. Thuần Khiết vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
Phong Bính Thần bật cười một tiếng: “Vấn đề không phải là hôi miệng, mà là..
Thuần Khiết ngắt lời anh: “Sao anh biết?”.
Phong Bính Thần sững người: “Cái gì?”.
“Sao anh biết nữ chính không bị hôi miệng?”.
Phong Bính Thần cứng lưỡi: “Anh nói chuyện với cô ta”.
“Gần tới mức có thể ngửi thấy hơi thở của cô ta sao?”.
Phong Bính Thần dở khóc dở cười: “Này, em thật vô lí?”. “Sao em lại vô lí, nói câu nào không họp logic sao?”. Lúc nói Thuần Khiết vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, không quay sang nhìn anh.
Phong Bính Thần mỉm cười: “Anh biết rồi, em vẫn còn ghen, vẫn giận chuyện kia, đúng không?”.
Cuối cùng Thuần Khiết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh an phận một chút, về nhà đúng giờ, đừng có đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu để em bắt gặp thì anh chết chắc”.
Ồ, thì ra là trách anh về muộn. Phong Bính Thần bật cười, quay sang hôn cô. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Thuần Khiết vội đẩy anh ra: “Nước chảy xuống laptop rồi, mau đi ra”.
Phong Bính Thần hấm hứ: “Có gì to tát chứ, anh đền em cái mới”. Nói rồi bỏ chiếc laptop trên đùi cô sang một bên rồi đẩy cô nằm xuống.
Sau màn hôn nồng cháy, nỗi giận dữ của Thuần Khiết được xua tan, liền nghiêm túc hỏi anh: “Mấy hôm trước chẳng phải anh nói là đã quay xong rồi sao?”.
“Chỉ còn cảnh hôn cuối cùng thôi, không thể quay được”.
“Vì sao?”. “Nam chính quá e thẹn, không thể tiếp xúc với nữ giới ở khoảng cách gần”.
“Thật không dám tin bây giờ còn có người đàn ông như vậy, anh ta xuyên không đến đây chắc?”.
“Chắc là vậy”.
“Nếu khó khăn thì không quay nữa”.
“Phải quay!”.
“Vậy thì tìm diễn viên đóng thế là được”.
“Đóng thế?”.
“Đúng vậy, khỏa thân còn có người làm, chắc cũng có thể tìm được người đóng thế cảnh hôn này”.
“Thế mà em cũng nghĩ ra được”.
Thuần Khiết đứng dậy, tinh nghịch hỏi anh: “Em có thể phỏng vấn anh ta được không?”.
“Phỏng vấn anh ta?”.
“Đúng vậy, một diễn viên như anh ta có thể coi là có một không hai, chắc chắn sẽ rất hot”.
“Em làm ở tạp chí thời trang, đừng có biến thành tạp chí lá cải
“Độc giả mua mới là tạp chí, không mua thì là mộtđống giấy vụn. Anh thử nghĩ xem, ngay cả một bộ phim anh ta cũng chưa từng đóng mà đã được chọn làm vai chính, lại còn để Tiêu Ức Sơn làm nền, độc giả chắc chắn rất tò mò, em cũng sắp chết vì tò mò rồi..
“Không được”.
“Thôi xin! Em là người mình mà”.
Phong Bính Thần cười lạnh: “Người mình? Thế mà em cũng nói được”.
Thuần Khiết nhìn anh với ánh mắt vô tội.
“Ngày mai anh đi Los Angeles bàn về vấn đề phát hành phim, dự tính khoảng một tuần, đợi đến khi anh về, anh hi vọng em đã ngoan ngoãn dọn đến, nếu không thì... hừm hừm!”. Anh hấm hứ hai tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lúc sau ôm gối của mình ra ngoài, bực tức nói: “Tối nay anh ngủ ở phòng khách, em đừng có mà sàm sỡ anh nữa”.
Thuần Khiết sững người hai giây, không kìm được phì cười.
Phong Bính Thần không để ý đến cô, quả nhiên ôm gối vào phòng khách, sau đó đóng cửa. Cô bước lại gõ hai cái, không có phản ứng. Cô lại ngọt nhạt nói với anh một hồi, nhận lời ngày mai sẽ dọn đến nhưng anh vẫn không cóphản ứng. Cô bất chợt nhớ ra cửa cách âm rất tốt, những lời từ tận đáy lòng lúc nãy đều là tự nói với mình.
Hôm sau khi Phong Bính Thần bay đến Los Angeles, Thuần Khiết liền nhận được một nhiệm vụ, phỏng vấn Tiêu Ức Sơn.
Vẫn là