
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341510
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1510 lượt.
ắc đầu, uống một miếng trà thơm nức, song không xua đi được vị chua chát trong miệng “Tôi không giận anh. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tôi cũng không có tư cách tức giận.” Nói rồi, cô hít sâu một hơi, tiếp lời “Thế nên đàn anh không cần xin lỗi tôi.”
“Em nói cái gì?” Chu Nhân Trạch sửng sốt trợn mắt “Vân Thường, rõ ràng chúng ta…” Câu tiếp theo anh ta không làm sao nói tiếp được nữa, rõ ràng cái gì? Giữa bọn họ không có nhận lời, cũng không có hẹn ước, nói đến cùng, thật sự không khác gì bạn bình thường.
Nhưng mà… Chu Nhân Trạch siết chặt nắm đấm, lúc đó hẳn là cô đã ngầm thừa nhận rồi, ngay cả bạn bè thầy cô trêu chọc họ cô cũng không phản bác. Anh ta cho là, giữa họ hẳn là nước chảy thành sông.
“Không có gì, đều do họ đùa giỡn bậy bạ.” Vân Thường nhai nát một viên trân châu trong miệng, câu tiếp theo của cô làm Chu Nhân Trạch như bị sét đánh, dường như cả hô hấp đều bị đoạt mất.
Cô nói “Tôi kết hôn rồi!”
“Sao có khả năng đó!” Chu Nhân Trạch kích động đứng phắt dậy, tay túm chặt lấy mép bàn, sức lớn tới mức có thể cắm vào trong đó “Anh không tin! Không thể nào!”
“Thật.” So với phản ứng của Chu Nhân Trạch, Vân Thường bình tĩnh vô cùng, giống như mặt hồ không có gió, một tí gợn sóng cũng không “Vào một tuần trước.”
Đáy mắt Chu Nhân Trạch đỏ sậm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều sắp chảy ngược, ngực nặng trịch kêu gào muốn phát tiết ra ngoài nhưng lại không có cách nào, anh ta nhìn Vân Thường chằm chằm không chớp mắt, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhả ra “Vì sao không chờ anh về?”
Chờ? Bảo cô chờ thế nào? Lúc cùng đường tận lối trong đầu cô cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng chung quy anh ta ở bên kia địa cầu, nhìn không thấy sờ không tới.
Đến cuối cùng, cô cũng không kiên trì được nữa, đại khái là cô không đủ kiên định, không chịu được cô quạnh.
Giọng Vân Thường thoáng thấp xuống, thi thoảng xen vào âm mũi “Chúng ta không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh bảo tôi chờ.” Nói xong câu này cô đứng dậy, quay lưng định đi.
Không ngờ lại đụng phải một người từ đằng sau đi tới, thân hình lung lay, ngã xuống đất.
Người nọ cũng tốt bụng, vội vàng đỡ cô dậy, lúc đối diện với đôi mắt không có tiêu cự của cô thì ngẩn ra, thương hại nói: “Mắt không thấy thì để người nhà tới đón cô đi, như vậy nguy hiểm lắm.”
Vân Thường cảm ơn người nọ, định đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đằng sau túm chặt, giọng Chu Nhân Trạch run như lá khô trong gió thu “Mắt… mắt em làm sao thế?”
“Mù rồi.” Vân Thường quay đầu, dường như không hề để ý, giọng bình tĩnh kinh người “Cả đời này cũng không nhìn thấy nữa.”
Ngày Thứ Bảy
Lục Diệp cảm thấy từ hôm qua tới giờ, sau khi trở về Vân Thường có vẻ bất thường, cứ ngồi một chỗ ngơ ngẩn, chẳng biết là nghĩ cái gì.
Thậm chí xắt rau cũng lơ đãng để cắt trúng ngón tay. Mấy bận anh muốn mở miệng hỏi rốt cuộc cô bị làm sao, hỏi cô đi gặp ai, có quan hệ gì với cô mà biến cô thành như thế.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn nhịn, sợ cô hiểu lầm mình quản thúc cô.
Tâm lý Lục Diệp mâu thuẫn vô cùng, cứ cảm thấy hỏi cũng không phải, không hỏi cũng không phải, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng. Ngay cả Vân Thường cũng cảm giác được tâm trạng nôn nóng của anh.
“Lục Diệp, anh làm sao thế?” Lúc Lục Diệp lượn qua trước mặt cô lần nữa, Vân Thường ngẩng đầu hỏi.
Trước giờ, tính tình Vân Thường luôn lặng lẽ, từ sau khi bị mù, tuy tính nết không đổi nhưng lúc có một mình lại cứ hay tìm việc gì đó để làm, nếu không sẽ bất an.
Thừa dịp Lục Diệp không có nhà, cô lau hết toàn bộ sàn nhà, cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua. Lại lôi quần áo hai người thay ra mấy hôm nay cho vào máy giặt, bấy giờ mới nghỉ một chút.
Eo hơi mỏi, cánh tay cũng đau. Chắc là lâu quá không hoạt động. Lục Diệp nuông chiều cô làm biếng thật rồi!
Vân Thường nghe tiếng chuông báo giờ trong nhà, cau mày, ba giờ chiều rồi sao Lục Diệp còn chưa về?
Rốt cuộc anh phiền não chuyện gì vậy? Vân Thường đoán không ra, xịu mặt ngồi trên giường cầm điện thoại lên.
Số điện thoại của Lục Diệp được cô đặt phím tắt, chỉ cần ấn một cái là được, đối với Vân Thường mà nói không khó cho lắm. Cô bấm số xong thì áp điện thoại vào tai chờ nghe giọng Lục Diệp.
Hơ? Sao hình như nghe được tiếng mở cửa?
Còn có tiếng chuông điện thoại!
Vân Thường thả điện thoại xuống, gọi với ra phía cửa “Lục Diệp?”
“Ừ.” Lục Diệp đáp một tiếng, nhưng là trong điện thoại “Anh về rồi.”
Về rồi còn nghe máy làm gì? Vân Thường ngắt điện thoại, nghe tiếng vang ngoài cửa phòng ngủ mới lên tiếng “Sao anh còn nhận điện thoại của em?”
Cô không phát hiện giọng mình thân thiết cỡ nào, như đang làm nũng!
Chân Lục Diệp khựng lại, không ngờ mình nhận điện thoại mà lại có hiệu quả đến thế. Anh đặt túi xốp trong tay xuống chân Vân Thường rồi đáp “Em gọi thì anh nghe thôi.”
Logic gì thế? Nhất thời Lục Diệp làm Vân Thường hết biết nói gì, đành chuyển đề tài “Anh vừa thả cái gì xuống sàn nhà thế?”
“Vải.” Lục Diệp nói rồi khom lưng mở túi ra “Lấy ở chỗ Giản Viễn Đ