
Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
Tác giả: Cầu Mộng
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134776
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.
i là khéo ăn khéo nói tới mức khiến cho người ta chỉ muốn nhổ hết cái hàm răng trắng bóng chỉnh tề kia.
~~~~~~
Tiến nhập “Thụy vương phủ” ngày thứ ba, Liễu Ti Vũ cuối cùng cũng có thể biết được tiền căn hậu quả vì sao bản thân có thể ra khỏi ngục.
Phòng bếp phía sau vương phủ thật chẳng thua kém gì với Thanh Nhã Các của kinh thành, là trung tâm phát tán tin tức của vương phủ, phần lớn mọi người một bên bận rộn bắt tay làm việc, một bên lại huyên thuyên đến nước miếng bay đầy trời.
“Lần này vương gia đặt cược thắng được rất nhiều tiền, cho nên toàn bộ hạ nhân trong phủ tháng này tiền lương mới được tăng thêm hai lượng bạc.”
Liễu Ti Vũ đem rau củ đã được lặt cẩn thận đặt trên thớt, có chút lo lắng nhìn vị đại trù xào rau một bên phấn khích vung vẩy cái sạn, một bên không ngừng nói.
Thực bất hạnh, vị đại trù bị nàng xem nói đến nước miếng bắn tung tóe văng cả vào trong cái chảo đang xào, nàng ngay lập tức tiếp tục ngồi xổm xuống thu thập rau củ thừa, mặc kệ dù sao thức ăn đó cũng không phải nàng ăn.
“Tam nha đầu, đem cá đi làm sạch.”
“Nga.”
Nàng cầm lấy dao nhọn đi ra giếng nước bên ngoài phòng bếp, bắt lấy con cá sống đang cố sức nhảy ra khỏi thùng gỗ, nàng không ngờ tới con cá lại trơn trượt như thế, bị vuột khỏi tay, rớt xuống mặt đất ẩm ướt.
Nàng thất bại trừng mắt nhìn con cá đang vùng vẫy rất vui vẻ kia, cắn chặt răng, nhắm hai mắt, dùng sức chém xuống.
“Đinh” một tiếng, dao chém vào tảng đá.
“Đông” một tiếng, dao rớt xuống bên cạnh thùng gỗ….
Một bên lau mồ hôi, một bên thở hổn hển, tóm chặt con cá mà nàng phải liều mạng vất vả lắm mới chụp được, cau mày, cắn răng, lóng ngóng cạo vảy cá.
Cách đó không xa trên tàng cây đại thụ, hai nam nhân đang ngồi ở trên cao, hứng thú dõi theo thân ảnh ở cạnh giếng đang hăng hái chiến đấu với vảy cá.
“Quả nhiên là một thiên kim tiểu thư mười ngón tay chưa bao giờ dính thủy.”
“Ta xem nàng rõ ràng là sợ nhìn thấy máu sợ xác chết thì có.”
“Bảo bối đệ đệ của nàng đâu rồi?”
“Ngủ ở bên kia.” Trác Phi Dương hảo tâm chỉ cho Vân Thanh xem.
Có một chiếc nôi cũ nát nằm cách giếng nước không xa, bên trong tựa hồ có gì đó.
“Làm thế nào kiếm được cái nôi đó?”
“Nghe nói là nàng lấy từ trong nhà kho cũ ra.”
“Nàng thật sự một người làm phần việc của hai người à?”
“Trước mắt xem ra nàng làm phần việc của chính mình còn không xong.”
Xem xét quá trình chiến đấu gian khổ của nàng với con cá kia, Vân Thanh hiểu rõ gật đầu, “Nói cũng đúng, nàng muốn một mình làm phần việc của hai người, e cần một khoảng thời gian nữa thì họa may.”
“Tam nha đầu, làm cá xong, đem một bó củi lớn đến đây.” Thanh âm của đại trù từ phòng bếp vọng ra.
“Nga.”
Liễu Ti Vũ mang cá đã được làm sạch đi vào, trong chốc lát lại chạy đến phòng củi bên kia, cố hết sức ôm một đống củi lớn trở lại phòng bếp.
“Nàng cơ hồ cũng chỉ nói có một chữ.” Vân Thanh cảm thán. Kỳ thật vô luận là thanh âm ấp áp như gió xuân hay lạnh lẽo như sương giá, hắn đều thích nghe, âm sắc đó thanh khiết, trong trẻo giống như không thuộc về chốn nhân gian, phàm tục.
“Trước mặt người khác thì vậy.”
“Trước mặt người khác?” Ánh mắt của hắn lóe lên.
Trác Phi Dương hướng mặt về phía tiểu hài tử đang ngủ say trong nôi, “Mỗi khi hai tỷ đệ bọn họ ở chung, nàng sẽ nói nhiều hơn một chút.”
“Ngươi rình coi à?”
“Hiện tại chúng ta không phải đang rình coi sao?” (Cesia: Hai tên này đúng là rảnh quá ko có việc gì làm)
Vân Thanh ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải sờ sờ cái mũi, tiếp tục chuyên tâm rình coi ai đó ôm một chậu thật lớn đi rửa.
Nàng trượt tay, làm cho phân nửa thùng nước đổ vào trên người mình, Liễu Ti Vũ nhìn xuống, cúi người vắt nước ra khỏi vạt váy bị sũng nước, sau đó lại tiếp tục đổ đầy nước vào trong thùng gỗ.
Đôi bàn tay nguyên bản thon dài trắng nõn bởi vì mấy ngày liền vì ngâm nước quá độ mà trở nên có chút sưng, da tay nhăn lại, xốc lại tinh thần, nàng tiếp tục rửa rau.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hương thơm tỏa ra từ thức ăn bắt đầu lượn lờ trong không khí, tỳ nữ ra vào phòng bếp cũng càng lúc càng nhiều.
Nàng ôm đệ đệ vừa tỉnh lại ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn các nàng bưng từng đĩa từng đĩa mỹ thực ra khỏi phòng bếp.
“Tam nha đầu, cho ngươi.”
Cửa sổ đột nhiên mở ra, một bàn tay to béo cầm một khối bánh ngọt xuất hiện.
“Đa tạ Từ bá.”
Nàng cầm lấy bánh ngọt đặt vào tay đệ đệ, nhìn hắn hạnh phúc ăn, bánh hạnh nhân hoa quế vừa vào miệng liền tan ra, ăn rất ngon, thức ăn do đầu bếp trong vương phủ làm so với trong phủ của bọn họ quả thực ngon hơn nhiều.
“Tam nha đầu, ăn chút gì để lót dạ đi, một lát nữa lại phải tiếp tục làm việc rồi.”
“Cám ơn.” Nàng tiếp lấy một chén cơm đầy, trên mặt chan đầy nước thịt, hương thơm mê người bay vào mũi làm cho con sâu tham ăn ở trong bụng cũng phải ứa nước miếng.
Trước kia ăn cơm chưa bao có cảm giác hương vị lại có thể ngọt ngào đến như thế, chắc có lẽ do nhiều ngày làm việc vất vả, thể lực cạn kiệt, ăn cái gì vào cũng cảm thấy phi thường thơm ngon, quả thật giống như là nhân gia