Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ác Ma (18+)

Ác Ma (18+)

Tác giả: Liên Liên

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 134474

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.

con gái của anh. . . . . . em không để cho con bé chết tâm,anh làm sao có thể chuyên tâm vào sự nghiệp?”
“Tránh ra! Anh không muốn nghe giọng của em nữa!” Bách lý Tuấn chán ghét hạ lệnh trục khách.
“Tuấn. . . . . .”
Bách Lý Tuấn mân chặc đôi môi, dùng ánh mắt kiên quyết ,nhìn mọi người tại chỗ.”Ta sẽ cưới con bé! Bất kể con bé sống hay là chết.”
“Không thể như vậy. . . . . . Không thể. . . . . .” Chung Uyển Nhi không dám tin kêu to.
“Chính là như vậy.” Bách Lý Tuấn lấy thái độ nghiêm túc tuyên bố quyết định của hắn.
Đã không cần đợi thêm nữa, hắn không cần chờ Thiên Dạ tỉnh lại,tất cả cứ như vậy kết thúc, tương lai của hắn,cuộc đời của hắn, cũng sẽ có cô làm bạn ——
Cô bé này là vợ hắn.
“Chị hai. . . . . . chị hai. . . . . .” Thiên Toàn gục ở trên cửa sổ thủy tinh, ánh mắt khóc sưng lại chảy ra nước mắt, “Chị rốt cục đợi đến lời hứa hẹn chị muốn,chị có nghe chưa? Chị có nghe chưa. . . . . .”
“Cô ấy sẽ tốt.” Vỗ vỗ bả vai Thiên Toàn, Dật bá lấy mắt kiếng, sống mũi ê ẩm .
Không thể tin nghe đoạn đối thoại này, Chuông Uyển Nhi không thể tin được lão quản gia luôn luôn giúp cô lại tán thành lời của Bách Lý Tuấn?
Dùng nhiều tâm tư như vậy, cô lại thua ở một cô bé? Cô không cam lòng. . . . . .
“Tôi muốn triệu tập ký giả ! Tôi muốn anh thân bại danh liệt! Bách Lý Tuấn, anh sẽ hối hận . . . . . .” Chung Uyển Nhi rống to đối với Bách Lý Tuấn.
“Xin mời!”
Bách Lý Tuấn lạnh lùng nhìn người yêu ngày xưa khuôn mặt đã mất trang nhã lộ ra vẻ dử tợn đặc biệt xa lạ, thật kinh ngạc hắn từng ảo tưởng với cô!
Trước mắt hắn chỉ nghĩ đến thân ảnh nhỏ gầy nằm trong phòng vô khuẩn, hơn nữa quyết định —— chờ đợi.
………………..
Bách Lý Tuấn giương mắt nhìn g ngoài cửa sổ. Đúng ! Đêm đã thật khuya.
Mỗi buổi tối hắn đều tới bệnh viện chờ đợi Thiên Dạ hôn mê bất tỉnh ,nhưng cô tựa hồ không có khởi sắc gì, mặt gầy gò tái nhợt má phảng phất tùy thời sẽ vứt bỏ bọn họ đi. . . . . .
“Nếu như tuần này vẫn còn như vậy. . . . . . Cô có thể sẽ trở thành người sống thực vật. . . . . .” Mới vừa vào phòng vô khuẩn,Bác sĩ từng nói như vậy.
Nắm chặc bàn tay mãnh khảnh của Thiên Dạ,Bách Lý Tuấn dùng sức lắc đầu, hắn phải đuổi đi ý niệm xui xẻo trong đầu, nếu không hắn ở chỗ này cũng đợi không nổi nữa.
Hắn làm sao có thể không có cô làm bạn mà tự mình sống hết vô tận xuân hu? Loại cuộc sống buồn tẻ này hắn không muốn!
Vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia, lúc ấy Thiên Dạ để lại hai câu nói:
“Con. . . . . . trả mạng lại cho bố. . . . . .”
“Con. . . . . . Không có nuốt lời. . . . . .”
Thiên Dạ dùng những lời này, những hành động này chứng minh cái gì đây? Cô còn đang tự trách hắn không tin lòng của cô sao? Bách Lý Tuấn không nghĩ tới hắn ngu xuẩn như vậy, bị sự thật trước mắt che mắt chân tướng, mà trách lầm cô gái yêu hắn. . . . . .
Nếu như cô nằm mãi không tỉnh , lỗi của hắn không phải vĩnh viễn không có cơ hội đền bù sao?
Không được! Hắn tuyệt đối không thể để cho cô biến thành một người vô dụng không biết gì,cũng không thể khiến cô ôm tiếc nuối trong lòng rời đi thế gian. Bởi vì hắn ngay lúc đó không phát giác ,đã yêu cô. . . . . .
Hắn yêu cô! Chẳng qua hắn không muốn thừa nhận thôi!
Hắn mê luyến hương thơm của cô, sa vào cuộc sống có cô làm bạn, bất kể xã hội phán xét tình cảm của bọn họ như thế nào, hắn cũng sẽ không để cô đi.
Đây tuyệt đối không phải một mình cô đơi phương yêu say đắm.
Bọn họ đã yêu nhau thật lâu,chỉ là hắn không có phát giác,xem chuyện bọn họ gần nhau coi là đương nhiên, cho đến giờ phút này hắn gặp phải nỗi đau mất đi cô, hắn mới hiểu rõ tay chân của mình luống cuống.
Hắn không muốn !
Cô làm sao có thể rời xa bỏ lại một mình hắn? Hắn không chịu! Hắn không cho! Trước lúc chưa được hắn đồng ý,cô không được quyền làm theo ý mình!
Bách Lý Tuấn gục ở bên giường, thống khổ loạng choạng không bình tĩnh nhìn cô, “Tiểu Dạ,em là nha đầu không nghe lời, lại tự tiện quyết định chuyện của chúng ta! Đừng tưởng rằng em có thể trốn tránh anh,anh cho em biết, đời này kiếp này em chính là vợ anh. . . . . .”
Đèn vàng trùng hợp chiếu xạ lên trên khuôn mặt Thiên Dạ, khuôn mặt bình tĩnh của cô làm cho người ta có loại ảo giác, phảng phất cô chẳng qua chỉ đang ngủ say.
“Bất kể ra sao anh vẫn lấy em! Có hô hấp hay không em phải theo anh đến già,dù không có hơi thở,anh cũng muốn lấy em vào cửa,em là vợ anh! Kiếp này anh thiếu em dùng ba đời của anh cũng trả không hết! Tiểu Dạ, em có nghe hay không. . . . . .”
Bách Lý Tuấn gào thét tiếng nói dần dần truyền ra nức nở.
“Bách Lý tiên sinh, Bách Lý tiên sinh. . . . . .” Y tá tuần phòng nghe được Bách Lý Tuấn gào thét, vội vàng vọt vào phòng bệnh không có mở đèn .
“Anh muốn em tỉnh lại! Anh không cho em ngủ cả đời,em có nghe hay không. . . . . .” Bách Lý Tuấn căn bản mặc kệ người bên cạnh ngăn cản, cũng không quản cánh tay Thiên Dạ còn gắng ống tiêm,dùng sức lay động cô.
“Bách Lý tiên sinh, như vậy đối với bệnh nhân rất nguy hiểm. . . . . .”
Các y tá đi đến thấy tâm tình Bách Lý Tuấn khô