
Tác giả: Xà Thôn Kình
Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015
Lượt xem: 134997
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/997 lượt.
êm đẩy Hách Sa Sa ra: " Anh nói rồi , vĩnh viễn anh sẽ không buông tay Khả Tâm , nếu em nháo đủ rồi thì mời ra phòng bệnh , anh không muốn đánh phụ nữ."
Nắm chặt tay , Hách Sa Sa phẫn nộ đứng dậy , chất vấn nói " Vì cái gì , vì cái gì các người ai cũng chọn Lâm Khả Tâm? Các người đều là đàn ông có mắt không tròng , tôi hận các người."
"Đúng , là tôi có mắt không tròng."
Tư Đồ Viêm mang theo chút giễu cợt nói , nếu lúc trước anh không sai lầm coi
Hách Sa Sa là thiên sứ thì làm sao có thể bỏ lỡ thiên sứ chuân chính đáng giá của bản thân?
Trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm , Hách Sa Sa quay đầu ra khỏi phòng , mà anh ngồi xuống , ôm Lâm Khả Tâm đang ngủ .
Trong mộng , Tư Đồ Viêm thấy cô tỉnh , mỉm cười đứng trước mặt anh , anh kích động không thôi , anh định tiến lên ôm cô vào lòng nhưng lại chụp lấy một khoảng không.
"Viêm , em đã chết rồi , hiện tại linh hồn em trở về xem anh , anh hết thảy đều tốt có lẽ em nên đi rồi"
"Khả Tâm , em không cần đi , không có em anh thế nào có thể sống tốt? Đừng rời xa anh"
Nhưng dường như Lâm Khả Tâm không nghe thỉnh cầu của anh , càng lúc càng xa , làm thế nào anh cũng không đuổi theo kịp .
Rốt cuộc , Tư Đồ Viêm không chịu nổi đả kích, không kiềm nổi hét lên: " Khả Tâm , đừng đi , nếu có đi hãy dắt anh theo đi , Khả Tâm đừng để anh lại một mình. . . . . ."
"Viêm. . . . . ." Âm thanh ôn nhu của Lâm Khả Tâm xuất hiện bên tai Tư Đồ Viêm , bàn tay ấm áp lau đi giọt nước mắt của anh , xúc cảm như chân thật.
Tư Đồ Viêm kinh ngạc ngẩng đầu , nhìn cô khẽ nhíu mày đau long: " Khả Tâm , em tới dẫn anh đi sao?"
Lâm Khả Tâm dùng sức mở miệng nói: " đứa ngốc , em không có chết thì dẫn anh
đi đâu? Cục cưng đâu?"
"Cục cưng ở trong phòng chăm sóc. . . . . ." Theo bản năng trả lời câu hỏi của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm nhất thời đứng lên: " Từ từ , em không chết?" anh không thể tin dụi dụi con mắt mình.
Nhìn mọi thứ xung quanh , Tư Đồ Viêm phản ứng đây là bệnh viện , vừa rồi chỉ là giấc mộng: " Khả Tâm , em không chết thật tốt quá." Tư Đồ Viêm gắt gao ôm lấy Lâm Khả Tâm , như sợ cô sẽ mãi mãi biến mất .
"Thực ồn ào a , huống chi những lời này anh đã nói rồi. . . . . ." Lâm Khả Tâm oán giận hô.
"Anh nói rồi? Anh nói khi nào?"
Tư Đồ Viêm nghi hoặc suy nghĩ , sau đó bỗng nhiên hiểu ra cái gì: " Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã sớm tỉnh?"
Lâm Khả Tâm chột dạ , bĩu môi " Anh nói một đống như vậy , em không muốn tỉnh cũng bị anh đánh thức . . . . . ."
"Vậy em vẫn giả vờ hôn mê đến giờ? Em không phải định làm cho anh sốt ruột
chết a?"
Nghĩ đến những lời nói của chính mình đều bị Lâm Khả Tâm nghe được , Tư Đồ Viêm mang theo chút ngượng ngùng , trên thực thế , vì muốn làm cho anh áy náy nên Lâm Khả Tâm định giả vờ hôn mê , chờ thêm vài ngày nữa sẽ tỉnh , nhưnng cô luyến tiếc khi thấy anh vì cô mà khóc , mới tỉnh lại ngay.
Nhưng cô không thể đem những lời này nói cho anh biết ...
Lâm Khả Tâm thè lưỡi: " Không trách em , thật ra em cũng muốn tỉnh nhưng thấy anh nói vui vẻ vậy em không muốn cắt ngang anh thôi."
Huống chi cô thật sự thích những lời nói khi cô hôn mê mà anh nói ra , kia những lời thổ lộ làm cho cô kích động xém khóc ra , nên mới giả vờ nhịn nghe một chút , ai biết tỉnh lại có nghe được nữa không?
Tư Đồ Viêm bỗng nhớ tới cái gì: " Nếu vậy , kia Hách Sa Sa vưa rồi. . . . . ."
"Ừ , cái đó em cũng nghe rồi." Nói xong câu này , Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm trầm mặc xấu hổ trong một lát.
Thật ra lúc anh khóc cô đã định tỉnh lại nhưng vừa vặn Hách Sa Sa cũng vào nên liền giả vờ hôn mê tiếp , cô vốn tưởng đối với Hách Sa Sa anh yêu thương nhung nhớ anh sẽ vui vẻ chấp nhận mới đúng , nào ngờ sự thật làm cô ngoài ý muốn một phen .
Xem ra những gì Tư Đồ Viêm nói đều ra thật , anh thật lòng yêu cô , nghĩ vậy , hơn nữa hiểu biết thời ấu thơ bi thảm của Tư Đồ Viêm , cùng với mâu thuẫn của mình , Lâm Khả Tâm không định trách anh nữa .
Cô thương anh , anh cũng yêu cô , còn cái gì tốt đẹp hơn?
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn là có điểm lo lắng
"Viêm , chờ sức khoẻ của em bình phục , em muốn về nhà một chuyến. . . . .
."Không đợi Tư Đồ Viêm trả lời , Lâm Khả Tâm bật người bổ sung: " Anh yên tâm , lần này em sẽ không trốn nữa."
Đối với sự cam đoan của cô , Tư Đồ Viêm nhịn không được bật cười: " Đứa ngốc , từ hôm nay trở đi em hoàn toàn tự do không chỉ thế em muốn gì anh cũng sẽ thoả mản yêu cầu của em."
"vậy anh và em cùng về thăm mẹ nha , mang theo cục cưng nữa?" Lâm Khả Tâm thử ướm lời.
Sau khi biết thân thế Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm lo lắng anh sẽ để ý thân phận của mẹ cô , nhưng anh lại sảng khoái đáp: " Ừ , gặp mẹ."
Nếu trước kia , anh sẽ cười nhạt với đề nghị của cô nhưng bây giờ anh lại thay
đổi.
Tất cả phát ra từ nội tâm , Tư Đồ Viêm cũng muốn biết rốt cuộc nữ nhân nào tài
cán đã dưỡng dục được Lâm Khả Tâm tốt như vậy?
Vì vậy hai người thương lượng thật tốt , vốn kế hoạch của Lâm Khả Tâm chờ sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ trở lại Hách Gia , dù sao đã xảy ra nhiều chuyện cô cũng biết nên nói rõ với mẹ