
Tác giả: Bồng Vũ
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134404
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.
“Cái gì?” Tôn Bội Bội cũng ngây ngẩn cả người.
“Ta ngày mai sẽ đến Hồng Kông, bây giờ trước tiên ngươi phải liên lạc với Ý Khiêm, kêu nàng hồi khách sạn đợi mệnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có nghe hay không?” Tôn Trường Dung lo lắng mệnh lệnh. Nha đầu Đào Ý Khiêm kia nếu thật sự giết Hades, hắn cũng sẽ không cho nàng sống.
“Dạ… Nhưng, vì sao nàng muốn giết Đằng Tuấn?” Tôn Bội Bội bị thanh âm nghiêm khắc của phụ than làm kinh sợ.
“Nếu Đằng Tuấn thật là Hades, vậy thì hắn chính là kẻ thù mà Ý Khiêm muốn tìm. Nàng đã tìm hơn sáu năm, hiện tại thật vất vả tìm được, lại sao lại có thể tha cho hắn?” Tôn Trường Dung đơn giản đem sự tình nói một lần.
“Kẻ thù? Nhưng xem nàng giống như là thực thích hắn.” Tôn Bội Bội không rõ tình cừu trong đó, nhất thời há hốc mồm.
“Đó cũng có thể là thủ thuật che mắt. Ngươi trước kêu nàng hồi khách sạn chờ ta rồi nói sau.”
“Nhưng, ba, ngươi không phải đã đem nàng bán cho Đằng Tuấn?”
“Nàng sẽ không nguyện ý ở bên người hắn, cho dù trương khế ước kia không có, nàng cũng chỉ có thể hồi Thượng Đế, không có chỗ đi.”
“Phải không? Ngươi xác định nàng còn có thể nghe lời ngươi?” Tôn Bội Bội không cho là đúng.
“Nhất định, bởi vì nàng đã thói quen.”
“Nhưng là…”
“Đừng rầy rà nữa! Nhanh đi! Còn có, chờ ta vừa đến Hồng Kông, ngươi liền trở về Mỹ, không cho phép lưu lại Hồng Kông.” Hắn gầm lên. Nên sớm một chút đem nữ nhi đi mới không làm cho nàng làm hỏng chuyện của hắn.
“Cái gì? Ba…”
“Ta nói ngươi nghe được?” Hắn đề cao thanh âm.
“Dạ.” Nàng ngoan ngoãn câm miệng, cúp điện thoại.
Treo điện thoại, Tôn Trường Dung trên mặt lộ ra nụ cười mừng thầm. Hắn rốt cục có tin tức của Hades, cái ác ma đứng đầu vẫn quanh quẩn trong mộng hắn nhiều năm qua sẽ lại hiện thân.
Hắn muốn Hades! Hắn muốn Hades dẫn dắt “Tinh binh đoàn” của hắn, lại hoành hành toàn thế giới. Hắn tin tưởng Hades có năng lực này, chỉ có Hades mới có thể đem giấc mộng của hắn thực hiện.
Trong đầu mơ hồ hình ảnh cùng gương mặt tuấn mỹ của Đằng Tuấn, Tôn Trường Dung càng thêm hưng phấn, một thân mỹ mạo đầy khí chất, đây mới là hình tượng Hades trong cảm nhận của hắn.
“Hades! Ta muốn ngươi trở thành của Tôn Trường Dung ta!” Hắn nhịn không được cuồng tiếu, một chút cũng không phát hiện một loại không bình thường “yêu luyến vật” đã đến mức thành bệnh trạng.
“Ác ma thiếu niên” nhiều năm đã D_E_L_E_T_E lại đem bị sao nóng. Tôn Trường Dung tin tưởng nhất định chuyến đi từ Mỹ tới Hồng Kông lần này sẽ rất náo nhiệt, Tường Hòa Hội Quán sắp phải đối mặt một hồi gió lốc khó giải quyết.
Đào Ý Khiêm mở mắt ra, nhìn thấy chính là trần nhà của phòng khách trong Tường Hòa Hội Quán với những bức tượng gỗ điêu khắc tinh mỹ, nhất thời còn chưa rõ tại sao mình lại ở trong này.
Đau đớn từ trên trán đã được băng vải truyền tới làm cho đoạn trí nhớ đêm qua cũng ùa về, đem nàng từ trạng thái còn mê mang kéo về sự thật.
Nàng không chết?
Bật người ngồi dậy, một trận choáng váng kéo tới, nàng vội vàng chống tay vào mép giường, thật sâu hít một hơi. Nàng lại bị mang về Tường Hòa Hội Quán? Hai hàng lông mày nhíu lại, bỗng dưng nhớ tới chuyện Đằng Tuấn nhục nhã nàng, hắn đã tàn nhẫn giẫm lên lòng của nàng, vậy mà giờ ngay cả chết sống của nàng cũng muốn nhúng tay vào?
Nàng không cần ở lại đây, cũng không nguyện lại nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng cười mỉa của hắn.
“Ngươi thật sự muốn giết ta sao?” Hắn nhướng cao mày.
“Đương nhiên.”
“Ngươi hạ thủ được?”
“Muốn thử một lần không?” Trong mắt nàng không có tia chần chờ.
Đằng Tuấn đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng một khẩu súng. “Vậy thử lại một lần.”
Nàng không nói hai lời, đoạt lấy, liền nhắm ngay mi tâm hắn…
Thần sắc hắn vẫn trấn định như vậy. Vì sao hắn không có một chút nhíu mày? Vì sao hắn không hiện ra một chút kích động? Vì sao hắn tuyệt không cảm thấy hổ thẹn?
Nàng biết Đằng Tuấn không phải ác đồ, chính phụ thân mình Đào Chấn Đông cũng không phải người lương thiện. Trong hắc đạo đánh đánh giết giết liên quan đến sinh tồn đã sớm chẳng có gì lạ, nàng kỳ thật cũng không quá mức để ý loại ân oán vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ đó. Nhưng, nàng chính là không cam lòng! Không cam lòng mẫu thân lương thiện, thân thiết cũng bị kéo vào, không cam lòng lưu lại một mình cô độc không nơi nương tựa, không cam lòng lưng đeo cừu hận lại báo không được thù…
Nàng có thể không ghét Đằng Tuấn sao? Người cuối cùng vứt bỏ nàng không phải ai khác mà chính là hắn…
Súng, vẫn không có tiếng vang.
Yếu đuối thật! Nàng cảm thấy bế tắt, lệ chậm rãi chảy xuống hai má. Nàng hận Đằng Tuấn từ lúc hắn cứu nàng sau lại lại bỏ mặc nàng, làm cho nàng hoảng sợ suốt mấy năm qua.
Đằng Tuấn trong lòng lại nảy lên một cỗ chua xót, chỉ vì nước mắt như trân châu của nàng.
“Hận ta, lại luyến tiếc giết ta, thật sự là mâu thuẫn.” Hắn thấp tiếng lẩm bẩm, nhẹ nhàng lấy súng trong tay nàng ra, quăng một bên.
“Mâu thuẫn của ta không phải đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?”