
Tác giả: Bồng Vũ
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 134355
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.
hòng cất chứa của ta.” Hắn âm lãnh, xấu xa nở nụ cười.
Trong lòng Đào Ý Khiêm nổi lên một trận bàng hoàng, trong đầu Tôn Trường Dung nguyên lai lại cất dấu ý định điên cuồng, đáng sợ như vậy.
“Ngươi muốn ta làm như thế nào?” Nàng cố nén cảm giác ghê tởm.
“Khi hắn tới cứu ngươi, cho hắn một viên đạn làm lễ vật. Nghe kỹ, ta muốn ngươi bắn vào trái tim hắn, làm cho hắn một phát mất mạng, không thể làm thương mặt.” Hắn dặn dò.
“Vậy phải xem hắn có đến hay không đã rồi nói sau.” Nàng mất tự nhiên nói.
“Hắn nhất định sẽ đến, ta tin tưởng sức quyến rũ của ngươi.” Hắn ha ha cười to ra tiếng.
“Ta nghĩ ngươi không cần quá lạc quan.” Nàng cho hắn một chậu nước lạnh.
“Yên tâm! Lần này hắn nhất định trốn không thoát lòng bàn tay của ta, chỉ cần ngươi cứ theo lời ta nói mà làm.” Tôn Trường Dung cười hướng đám thiếu niên kia nói: “Mang nàng đi!”
Vì thế, bọn họ đã về lại căn nhà lớn trước kia, bố trí hảo một cái cạm bẫy để giết chết Đằng Tuấn.
Nhưng mà, theo thời gian càng tới gần, Đào Ý Khiêm lại càng lúc càng lo lắng, nàng không ngừng nhắc chính mình đủ loại các chuyện Đằng Tuấn đã làm với nàng, muốn cho thù hận đối với Đằng Tuấn tăng lên để thành lực lượng giết hắn. Nhưng càng nghĩ đến hắn, trong lòng lại càng không thể tự kềm chế nhớ tới hơi thở gấp của hắn khi ở cùng nàng trong lúc đó, thật lâu cũng xua không đi. Khuôn mặt anh tuấn cùng với khóe miệng luôn tươi cười tà khí của hắn đã khắc sâu trong lòng nàng, rốt cuộc khó có thể xóa đi, nó đã chậm rãi thu hút nàng, toàn thân mỗi một tế bào bị hắn mơn trớn đều hò hét tên của hắn, thân thể bị hắn ôm chặt lấy vẫn quên không được thể nóng cùng hô hấp của hắn…
Nàng rốt cuộc cứu không được tâm của chính mình!
Phân tâm tư phản bội chính mình sớm đã lấp đầy bóng dáng Đằng Tuấn, không còn thuộc nàng sai sử.
Nhưng, ngay cả như vậy, nàng vẫn hận hắn, hận hắn đối với nàng làm ra hết thảy, hận hắn châm chọc khiêu khích, hận hắn lãnh huyết vô tình, cho dù giết hắn lòng của nàng cũng sẽ chết theo, nhưng nàng cũng tuyệt không buông tha, bởi vì nàng đồng dạng cũng sẽ không tha chính mình.
Nhưng mà, hắn sẽ đến sao? Vì nàng mà đến sao?
Nếu đáp án là đúng vậy, như vậy đêm nay, hãy dùng một viên đạn để giải quyết yêu hận tình cừu của hắn và nàng trong lúc đó đi!
Đúng chín giờ, Đằng Tuấn rối tung tóc dài, trên người mặc trang phục hắc y cùng loại với của “Ác ma thiếu niên” năm đó, xuất hiện với vẻ mặt tiêu sái.
“Ha ha ha, ta biết ngươi nhất định sẽ đến, Hades.” Tôn Trường Dung cười to hướng phía sau khoát tay, hai gã thiếu niên lập tức hiểu ý đem Đào Ý Khiêm mang xuống lầu.
“Ta có thể không tới sao?” Đằng Tuấn phiêu liếc mắt về phía Đào Ý Khiêm với y phục trắng trong thuần khiết hé ra mặt, dương miệng cười, thoáng thả tâm. Xem ra nàng không có việc gì, tuy rằng tay bị trói sau lưng, nhưng tinh thần vẫn hoàn hảo.
Thấy Đằng Tuấn đúng hẹn mà đến, Đào Ý Khiêm lại có điểm không biết làm sao. Hắn nhưng lại thật sự vì nàng mà đến?
“Không nghĩ tới Hades cũng là loại người đa tình.”
“Đó là bởi vì ta không hy vọng nữ nhân muốn giết ta chết trong tay người khác.”
Hắn lạnh nhạt khẩu khí làm cho tâm Đào Ý Khiêm lại như đao cắt.
“Bất quá, ngươi hôm nay muốn cứu nàng chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.” Tôn Trường Dung hơi hơi ý bảo, một gã thiếu niên đặt một khẩu súng ở sau gáy Đào Ý Khiêm.
“Phải không? So với lên trời còn khó là có bao nhiêu khó? Ta muốn thử xem!” Tay hắn xoa thắt lưng, ngạo nghễ nâng lên chân hoạt động.
“Tiểu tử cuồng vọng, nhưng ta lại thích bộ dáng này của ngươi. Hiện tại, chia tay với nữ nhân của ngươi đi!” Tôn Trường Dung bỗng dưng vẫy tay, thiếu niên lập tức lên cò súng.
“Người đâu? Bọn họ đâu?” Mọi người trong Tường Hòa Hội Quán đang tìm nam nữ nhân vật chính của yến hội đính hôn lần này, nhưng là hỏi người nào cũng không biết được hành tung của hai tiểu quỷ Đằng Tuấn và Đào Ý Khiêm.
“Chẳng lẽ không ai nói cho bọn họ là hôm nay đính hôn sao?” Vũ Bộ Vân giận dữ la lớn. Hôm nay Đằng Tuấn nếu dám lên mặt khai loại vui đùa đòi mạng này, hắn sẽ làm cho hắn ta đẹp mặt.
“Cho dù có, ta nghĩ Đằng Tuấn cũng sẽ xem như gió thoảng bên tai.” Giang Trừng đẩy mắt kính, nở nụ cười.
Lễ đính hôn này là do các trưởng lão tự chủ trương quyết định, Đằng Tuấn nghe xong chính là khẽ gắt một tiếng, căn bản không đáp ứng. Các trưởng lão lại tự cho là đúng tự chủ trương làm, còn thông báo hết các thành viên của Hội Quán ngày hôm nay cần phải đến cùng tham dự yến hội đính hôn.
Kết quả, chính là hiện tại tình trạng hỗn loạn này, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu hai nhân vật kia.
“Bạch Lưu.”
Bốn vị Kỳ Lân khác sắc mặt phút chốc biến hắc, khí biển!
Muốn nghỉ phép muốn đến điên mà vẫn không thể ra môn, mà cái tên kia theo lý là người nên lưu lại lại mang theo bạn gái đi hưởng lạc. Đây có thể nào không làm người khác phát cuồng?
Ước chừng lặng im mười giây, Ngũ Hành Kỳ Lân tặc hề hề nhìn nhau, ý đồ xấu toát ra đến.
“Chúng ta đây còn chờ cái gì?” Phương Đằng