Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Tác giả: Thang Vũ Đình

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134759

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/759 lượt.

cô.
Hiểu Tranh chỉ có thể ngồi xuống, nhắm mắt, chờ đợi chiếc gậy đang giương cao giáng xuống.
“Ồn chết đi được”. Trong khoảnh khắc mà chiếc gậy sắp giáng xuống đầu Hiểu Tranh thì bỗng nhiên tiếng quát tháo vang lên.
Ai vậy nhỉ? Các cô gái giật nảy mình, chiếc gậy cũng dừng lại ngay trên đầu Hiểu Tranh.
Trong cơn sợ hãi nhưng chiếc gậy không hề giáng xuống đầu, Hiểu Tranh vội mở mắt nhìn về phía tiếng quát cứu mạng mình vang lên.
Một hình bóng khôi ngô trong bộ quần áo màu đen nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây ngô đồng cao to trong khu vườn nhỏ cách đó không xa. Các cô gái ngây người nhìn vị khách bất ngờ xuất hiện này mà quên rằng mình đang đánh người.
Người đó đi về phía họ. Khuôn mặt khôi ngô cũng hiện lên rõ nét hơn.
“A, là Choi Joon Ho!”. Các cô gái tròn mắt ngạc nhiên, cảm giác phấn khích hẳn lên, hoàn toàn quên rằng mục đích mình đến đây là gì. Tất cả đều ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai đến nỗi khiến người ta như muốn ngừng thở (Chẳng phải họ là fans của Chul Kang sao, xem ra sức hút của những anh chàng đẹp trai không gì có thể ngăn cản được).
Choi Joon Ho? Chính là hoàng tử hắc mã của trường mà Choi Da Woo đã nói? Hiểu Tranh hết sức ngạc nhiên. Cô nhìn về phía anh, vì sao anh lại xuất hiện ở đây.
Hiểu Tranh ngắm nhìn khuôn mặt khiến các cô gái say đắm. Khuôn mặt với những đường nét rõ rệt, tuấn tú giống như thần mặt trời trong truyền thuyết. Dưới đôi lông mày lưỡi mác rậm rạp là đôi mắt to, sâu và có thần. Chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi với đường nét mềm mại, căng mịn, gợi cảm. Cơ thể cao to, rắn chắc. Làn da trắng, khỏe mạnh. Chỉ có điều từ đầu đến chân toát ra luồng không khí lạnh khiến người khác phải rùng mình.
Bỗng nhiên Hiểu Tranh không kìm được so sánh anh với hoàng tử bạch mã Shin Chul Kang: Chul Kang nho nhã đáng yêu, còn anh đẹp trai mạnh mẽ. Chul Kang dịu dàng còn anh lạnh lùng. Nếu Chul Kang giống như hồ nước mùa xuân dịu dàng thì anh giống như ngọn núi băng lạnh lẽo…
Lúc Hiểu Tranh vẫn đang suy nghĩ viển vông thì đột nhiên “núi băng” nói: “Làm gì mà ồn ào thế?”. Ngay cả giọng nói cũng thật lạnh lùng.
Choi Joon Ho chau mày, lạnh lùng nhìn mấy cô gái đáng ghét quấy rầy sự yên tĩnh của mình.
Giống như mọi ngày, anh nằm trên cây ngô đồng ít người chú ý này, ngây người nhìn ra xa. Nhưng đúng lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng cãi cọ của đàn quạ này. Anh nhìn qua kẽ lá thì thấy mấy cô gái hung dữ đang vây đánh một cô gái thanh tú.
Khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ẩn chứa nỗi phẫn nộ, lo lắng và… một chút gì đó của sự yếu đuối bi ai, nhưng cô ấy không hề khóc lóc hay kêu gào.
Bỗng nhiên anh thấy trái tim rung động. Không biết vì sao anh hét lên một tiếng rồi nhảy xuống.
“Đâu có… không làm gì cả”. Đám con gái sợ hãi trả lời. Tuy anh rất đẹp trai nhưng sự lạnh lùng của anh khiến người ta khiếp sợ.
“Không làm gì?”. Anh sa sầm mặt, nhìn về phía cây gậy đang giương cao. Cô gái thanh tú dưới cây gậy đang ngây người nhìn anh.
Phát hiện cây gậy vẫn đang ở trên không trung, cô gái kia vội giấu sau lưng. “Cái đó… thì… cái đó…”. Cô ta ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Dưới ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc nhọn của Choi Joon Ho, cô gái hung hăng hống hách lúc này sợ đến nỗi không thể nói lên lời.
Choi Joon Ho chán ngán xua tay ngắt lời cô ta: “Tôi không cần biết các cô đang làm gì, chỉ biết là quấy rầy tôi. Tốt nhất là các cô biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Không – khách – sao? Má ơi! Nghĩ đến chuyện anh chàng đẹp trai trước mắt là cao thủ Taek­won­do, các cô gái sợ đến nỗi không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy nữa, vội vàng quăng gậy đi rồi co cẳng chạy.
Hiểu Tranh nhìn mấy cô gái gây gổ với mình co cẳng chạy với tốc độ tên lửa, biến mất trong nháy mắt mà không dám tin vào mắt mình. Quả thực khó mà tưởng tượng được. Những cô gái hung hăng đến nỗi động một tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, vậy mà chỉ cần vài câu nói lạnh lùng của anh là sợ xanh cả mặt?
Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh. Chẳng phải anh ấy rất lạnh lùng sao? Nhưng anh ấy đã cứu mình.
Có nên cảm ơn anh ấy không nhỉ? Sự lạnh lùng của anh khiến Hiểu Tranh có chút do dự.
Hiểu Tranh vẫn đang chần chừ thì anh thờ ơ liếc nhìn cô rồi quay người bước đi.
Hiểu Tranh ngây người nhìn hình bóng của anh khuất dần, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Khuôn mặt tuấn tú ấy… đã khắc sâu trong tâm trí của cô…
***********************
Mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn còn sót lại hắt vào hội trường. Chiếc gương trên tường phản chiếu ánh chiều tà khiến phòng đàn của Hiểu Tranh ngập tràn trong ánh sáng kỳ diệu, huyền ảo.
Hiểu Tranh ủ rũ ngồi trước đàn tranh. Những ngón tay nhẹ lướt dây đàn, phát ra những âm thanh không đều nhau. Trong lòng cô có rất nhiều điều phiền muộn, lo lắng.
Gần đây việc luyện đàn không những không có chút tiến bộ nào mà còn có cảm giác ngày càng đi xuống. Cô cảm thấy rất lo lắng. Nhưng càng lo lắng thì lại càng chơi không tốt. Vì thế hôm nay, cô quyết định nghỉ tập.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ. Nhìn ánh sáng rực