Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Ảnh Chiếu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134799

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/799 lượt.

ng công tử này lại thích một cô bé học lớp dưới? Cực trả lời, vì Lục Tây Dương thích cá tính của cô ấy.
À, Cực là bạn thân của Dương. Hai người đó chơi thân với nhau như tôi thân với Vân vậy. Dương là người kiệm lời, Cực thường đóng vai trò làm người phát ngôn của anh, vì anh ta rất có khiếu trong khoản ăn nói. Tài vặt lớn nhất của Cực là dỗ được con gái vừa khóc lại cười ngay. Chúng tôi thường trêu Cực là bạn bè của chị em, anh ta liền nghiêm mặt đáp: “Tại anh không điển trai nên phải tự lực cánh sinh thôi!”
Hồi đó, tối nào Vân và Dương hẹn hò nhau, tôi với Cực cũng phải đỡ đạn thay. Người lớn thấy bốn đứa tôi đi chơi, đều nghĩ là đám thanh mai trúc mã ham chơi, nên không để ý gì nhiều. Vì còn nhỏ nên tôi cũng không thấy ngại, nói tóm lại là vừa đến điểm hẹn, Vân và chàng hoàng tử của cô ấy lại ngồi tâm sự ngọt ngào với nhau, tôi và Cực tự tìm một nơi gần đó tìm trò vui, nếu có người lớn nào quen đi ngang qua, chúng tôi lại vội vàng quay lại. Thực ra Cực là người rất nhẹ nhàng, hóm hỉnh, chỉ có điều hơi nhiều lời mà thôi. Anh ta thường dẫn tôi trốn vào chỗ tối, rình đôi tình nhân kia hẹn hò. Hồi ấy còn nhỏ, cùng lắm hai người đó chỉ chuyện trò tâm sự, nhưng qua động tác, Cực có thể đoán được nội dung của câu chuyện họ đang nói, lại còn bắt chước cho tôi xem. Người mà anh ta hay bắt chước nhất chính là Vân, thường vừa ra hiệu cho tôi, vừa nhại theo giọng Vân nói: “Lục Tây Dương! Lục Tây Dương!” Đúng là điệu bộ bắt chước của anh ta rất giống vẻ nũng nịu của con gái, khiến tôi ôm bụng cười như nắc nẻ.
Vân rất bực mình với Cực vì chuyện đó, bọn họ thỉnh thoảng lại cãi nhau, thậm chí Vân còn đuổi đánh Cực. Cực rất hiền lành, hầu như chỉ vừa cười vừa tránh. Có lần đang ngồi nói chuyện ở nhà Cực, bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, tôi liền nói với Dương: “Haizz, khổ thân anh thật, suốt ngày phải sống với hai kẻ dở hơi.”
Hồi ấy, do xem quá nhiều phim kiếm hiệp, ấn tượng để lại trong đầu tôi là dường như trước khi báo thù, các cao thủ võ lâm đều chuẩn bị một lá thư thách thức, khắc họ tên của kẻ thù, sau đó cứa thêm vài nhát dao, cuối cùng gửi cho đối phương để thị uy. Nghĩ đến đây, tôi run rẩy quan sát xung quanh cái tên: quả nhiên có khắc một số hoa văn!
Chân tay tôi lập tức lạnh ngắt, đầu óc bắt đầu hoạt động với một tốc độ chưa từng có, tính toán xem nên nói cho cô giáo hay bố mẹ biết trước. Lúc này, cậu bạn ngồi trước tôi vừa vào đến nơi, nhìn thấy viên sỏi trong tay tôi thì lập tức sững lại, sau đó ngồi xuống ghế với vẻ không mấy tự nhiên. Tôi đoán có lẽ cậu ta biết chuyện, liền viết mẩu giấy hỏi viên sỏi này là của ai. Cậu ta nhắn lại rất nhanh rằng nó là của cậu ta, vốn đựng trong hộp bút, có lẽ do không cẩn thận nên để rơi ra ngoài.
Tôi nghĩ bình thường quan hệ của tôi với cậu ta khá ổn, chắc là cậu ta không đến mức muốn hại tôi, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó tôi lại rất tò mò, tự hỏi tại sao trên đó lại khắc tên tôi, thế nên lại viết giấy hỏi tiếp. Nhưng lần này cậu ta không trả lời. Sốt ruột quá, tôi lại giục thêm mấy lần nữa, cuối cùng nhận được một mẩu giấy nhăn nhúm, bên trong chỉ viết mấy chữ:
Vì tớ thích cậu.
Mấy chữ ấy như tiếng sét giữa trời quang, làm tôi sững người. Vì đây là lần đầu tiên phải đối mặt với lời tỏ tình táo bạo của người khác, tôi không biết đáp lại thế nào, đành ngượng ngùng trả lời: Cảm ơn, cảm ơn cậu!
Sau đó, tôi liền kể lại chuyện này cho “Chuyên gia tư vấn tâm lý của chị em” là Cực nghe, anh ta liền hỏi: “Thế sau đó cậu ta có nói tại sao lại thích em không?”
Tôi đáp nhỏ: “Có, người ta bảo em xinh xắn, thông minh.”
Cực trợn mắt nhìn tôi, mắng: “Thông minh á? Anh thấy em ngốc bỏ xừ!”
Cực à, bây giờ em mới phát hiện ra, anh nói rất đúng! Có lẽ em là đứa ngốc thật, đoán được phần đầu của câu chuyện này nhưng mãi mãi không thể đoán được hồi kết.
Bốn đứa chúng tôi cứ lang thang chơi bời như thế, dường như tình cảm giữa Vân và Dương cũng ngày càng mặn mà, suốt ngày nhờ chúng tôi làm lá chắn. Đúng thời điểm đó, nhà trường lại tổ chức một đợt diễn tập văn nghệ chào mừng lãnh đạo cấp trên tới thăm trường, đội múa thường xuyên phải ở lại trường sau khi tan học để tập luyện, rất muộn mới được về. Tôi không thể có thuật phân thân, Vân đành gọi một cô bạn khác thay tôi. Cô bạn đó tên là Cố Đình, kém tôi một tuổi, bố mẹ làm lãnh đạo. Vân nói bình thường cô bạn này rất hống hách, kiêu căng, nhưng trước mặt Dương lại tỏ ra rất hiền lành. Cực thì có cảm giác rằng cô bạn này có ý đồ gì đó, bảo Vân phải cẩn thận.
Vì là một trong những người múa chính nên hội diễn văn nghệ đã hành hạ tôi khốn khổ. Thực ra tôi không phải là người múa đẹp nhất, người mà cô giáo đánh giá cao nhất là Tô Tịnh – quản ca lớp tôi. Đó là cô bạn xinh xắn nhất mà tôi từng gặp, đôi mắt to tròn sáng ngời, mỗi khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền rất duyên. Cộng với dáng người thon thả, điệu múa thướt tha, mọi người tặng cho Tô Tịnh biệt hiệu “Tô Đát Kỷ”[1'>, qua đó có thể thấy vẻ duyên dáng của cô ấy. Nhưng chắc là cô giáo thấy tôi có kinh nghiệm làm cán bộ lâu năm, biểu diễn tự ti


XtGem Forum catalog