Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Tiên Chanh

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341239

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1239 lượt.

có lỗi vớia nh ấy, nhưng đã đi đến nước này rồi, tớ không cách nào quay đầu lại được, cậu bảo tớ làm sao đây?”
Cô ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại nuốt giọt nước mắt chua xót vào trong, khẽ lên tiếng: “Tớ đã rối loạn lắm rồi, thấy mình rõ ràng yêu Hà Thích, nhưng người tớ nằm mơ lại là Bộ Hoài Vũ, tớ không ngờ mình lại là người đứng núi này trông núi nọ như thế! Nhưng tớ còn làm gì được? Tớ đã yêu Hà Thích hơn sáu năm, tớ không cam tâm, bọn tớ đều là mối tình đầu của nhau, mãi mãi cũng không quên được người kia, không quên được niềm vui từng có. Nhưng còn Bộ Hoài Vũ? Anh ấy cũng có một mối tình cuồng nhiệt, trong lòng anh ấy cũng mãi mãi tồn tại cô gái ấy. Hà Thích và Ella từng ở bên nhau, nhưng hễ được lựa chọn thì anh ấy vẫn chọn tớ, trong lòng anh ấy Ella mãi mãi không bằng được tớ. Ngược lại? Khi Bộ Hoài Vũ cũng có thể chọn lựa lại từ đầu, anh ấy có lựa chọn tớ không? Bộ Hoài Vũ tại sao lại yêu tớ? Ngoài việc nhìn thấy bóng dáng bạn gái cũ ở tớ ra, còn có lý do nào khác nữa không?”
“Bì Hối, tớ đã không còn sức lực nào để chịu đả kích nữa. Tớ là đứa tự tư tự lợi, biết lòng mình mãi mãi cũng không quên được Hà Thích, nhưng lại không thể chịu đựng một Thắng Lan tồn tại trong tim Bộ Hoài Vũ. Tớ đã nghĩ cả rồi, trong tình cảm với Hà Thích, tớ là người chiếm thế chủ động, anh ấy đơn giản, hướng ngoại, nghĩ gì nói nấy, nhưng còn Bộ Hoài Vũ? Anh ấy sâu sắc đến nỗi không thấy được đáy, tớ không hiểu nổi, cũng không thấy được tình cảm anh ấy, không hiểu được tư tưởng của anh, tớ chỉ có thể thụ động ngồi đợi tình yêu của anh ấy, nhưng một khi tình cảm hư vô này không còn thì sao? Tớ phải làm sao?”
Bì Hối đờ đẫn nhìn Viên Hỷ, không nói nổi câu nào.
Viên Hỷ cười không thành tiếng, ôm lấy mặt: “Bì Hối, kỳ thực nội tâm của tớ rất đen tối, không chút lương thiện, cũng không hề cao thượng, cái gì tớ cũng muốn, không thua kém gì những phụ nữ hèn hạ đê tiện, chỉ là tớ không nói ra mà thôi. He he, cậu khinh thường tớ đi, bản thân tớ cũng thấy khinh bỉ chính mình.






Phía dưới vang lên tiếng chân bước lên lầu, Viên Hỷ hoảng hốt đứng dậy, nhanh chóng chùi nước mắt rồi nhỏ giọng nói với Bì Hối: “Cậu về mau đi, đừng để muộn giờ làm.”
“Viên Hỷ,” Bì Hối kéo cô lại, e dè nói, “Kết hôn là chuyện lớn, cậu nên suy nghĩ cẩn thận nhé.”
Viên Hỷ quay lại nhìn bạn mình, đến ánh mắt cũng toát ra vẻ mệt mỏi, “Tớ mệt rồi, Bì Hối, cậu biết tình hình gia đình tớ, một mình tớ không gắng gượng nổi, Hà Thích yêu tớ, muốn lấy tớ, muốn chia sẻ gánh nặng, thế là đủ rồi.”
Bì Hối nhìn cô thương hại, mấp máy môi nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Viên Hỷ cười vỗ vỗ tay bạn mình, an ủi: “Không sao, tớ đã nghĩ rất kỹ.” Thấy Bì Hối vẫn tỏ ra lo âu thì lại đùa nói, “Hay là cậu giúp tớ hỏi xem Bộ Hoài Vũ bây giờ có chịu cưới tớ không, phải nói trước với nhau, tài sản trước kết hôn không thể là của riêng, phải là tài sản chung của hai vợ chồng, để nếu có ngày nào đó chia tay thật thì số tài sản được chia cũng đủ cho tớ cưới vợ cho anh tớ, nuôi cả nhà họ suốt đời, tớ cũng sẽ trở thành một bà giàu có, đến lúc đó nhất định sẽ không quên công lao của cậu đâu.”
Bì Hối chẳng thấy câu đùa đó buồn cười tí nào, cô nhìn Viên Hỷ rồi bỗng dưng muốn khóc, liền vội vàng quay mặt đi, lấy tay bịt chặt miệng mình.
Viên Hỷ ngẩn người, thấy mẹ liếc vào bụng cô thì mới hiểu ra ý bà, mặt thoáng chốc đỏ bừng, xấu hổ hét: “Mẹ, mẹ nghĩ bậy bạ gì thế! Hà Thích muốn nhân lúc mẹ còn ở đây, đón luôn bố đến là được, dù sao chúng con cũng kết hôn ở đây mà. Hơn nữa cũng vừa hay là bố mẹ anh ấy định về nước, không muốn bắt họ lại chạy đi chạy lại!”
Bà Viên nghi ngờ: “Thật là không có?”
Viên Hỷ dở khóc dở cười, đỏ mặt nói: “Không có là không có! Mẹ đoán bừa bãi quá!”
Bà Viên yên lòng hơn, lại bảo: “Con cứ đòi lấy cậu ta thì mẹ cũng không cản nữa, nhưng phải nói trước là con không thể đi Mỹ với cậu ta được, mẹ nuôi con lớn thế này không phải để con bay đi mất. Hơn nữa con phải nói rõ với cậu ta, sau này không thể mặc kệ anh con được.”
Tâm trạng đang vui vẻ của Viên Hỷ trong tích tắc bị mẹ tạt cho một gáo nước lạnh, cô thờ ơ đáp: “Con đã nói với anh ấy từ lâu rồi, mẹ yên tâm.”
Đã hẹn trước mọi thứ đều phải đơn giản, nhưng khi kết hôn vẫn có quá nhiều thứ phải lo, tuy rất nhiều việc để giao cho Hà Thích làm, nhưng Viên Hỷ vẫn bận đến không thở nổi. Cũng may Bì Hối bảo không cần họ đi tìm nhà nữa, cứ dọn dẹp gọn ghẽ nhà họ bây giờ là được rồi, dù sao sau này cũng phải kiếm tiền mua nhà, nên bây giờ cứ tạm thế đi đã.
Trương Hằng gọi điện cho Viên Hỷ để chúc mừng cô, bảo nếu có chuyện gì cần anh giúp thì cứ nói, nhưng e rằng anh không thể tham dự hôn lễ của cô được vì thủ tục đi định cư của anh đã làm xong, đang trong lúc thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi rồi.
Viên Hỷ nghe anh nói sắp đi thì cảm thấy rất buồn, tuy thời gian làm bạn với Trương Hằng không dài lắm, nhưng trong lòng cô đã xem anh là bạn thực sự. Trương Hằng nghe giọng cô nặng nề hẳn thì không nhịn được cười: “Không nỡ xa anh à


XtGem Forum catalog