XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134268

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

hị mạnh mẽ rằng muốn giải quyết những ứ đọng bên trong càng sớm càng tốt. Tôi sợ khi xuống núi, nhất thời không nín nhịn được thì thật tồi tệ!
Tôi không nói gì, vẻ mặt biểu lộ sự lúng túng, đó là câu trả lời tốt nhất. Đới Thời Phi nhìn trước ngó sau rồi thận trọng nói: “Vậy hay là... em vào chỗ bụi rậm kia giải quyết trước đi. Anh ở bên ngoài... canh chừng... cho em.”
Cũng chỉ có cách đó thôi, tuy xấu hổ nhưng còn hơn là ị ra quần. Tôi khó nhọc bước vào bụi cây, đi vệ sinh ngoài trời. Đới Thời Phi ở ngoài canh chừng cho tôi.
Sau khi xong việc, cả hai người đều tỏ ra mất tự nhiên. Tôi xấu hổ nhìn anh ấy, anh ấy cũng ngại ngùng nhìn tôi. Lần này ê mặt quá! Hành trình leo núi vì thế nhanh chóng kết thúc!
Hành trình leo núi đã biến thành hành trình đáng xấu hổ, đại tiện bậy trên núi đối với tôi thật sự là một chuyện vô cùng xấu hổ. Chuyện này tôi chẳng có mặt mũi nào kể với ai, ngay cả Điền Tịnh cũng không nói, thật khó có thể mở miệng!
Sau ngày hôm ấy, Đới Thời Phi không hề gọi điện cho tôi. Trong lòng bất an, mặc dù vẫn biết thường ngày trong khoảng thời gian từ thứ Hai đến thứ Sáu, anh ấy rất hiếm khi gọi vì công việc bận rộn, chúng tôi lại mới bắt đầu, chưa thân thiết đến mức ngày nào cũng gọi cho nhau mấy lần, vì thế ngoài cuộc hẹn đã định sẵn vào cuối tuần, những ngày khác rất ít khi liên lạc. Trên MSN cũng trò chuyện vài câu nhưng anh ấy không nói nhiều, chỉ nói công việc bận rộn nên không có thời gian trò chuyện, tôi chỉ còn nước biết điều mà rút lui thôi, trong lòng tự vấn: Lần leo núi đó phải chăng tôi đã khiến anh ấy thấy ngột ngạt nên chạy mất rồi?
Suy nghĩ về vấn đề này khiến tâm trạng tôi không thoải mái. Khi lên lớp, tôi cố gắng lấy lại tinh thần, cố nhe răng cười với đồng nghiệp, cố nhếch mép cười với lũ trẻ, khoác lên mặt một nụ cười giả tạo. Tan làm trở về, vẻ suy sụp lại lộ rõ trên mặt, tâm trạng chán nản, rệu rã.
Đã không vui thì chớ, về đến nhà còn bị bố tôi làm cho tức thêm: “Haizz, đại tiểu thư ơi, vừa bước vào cửa mặt mày đã ủ rũ rồi. Bố còn chưa chết, không cần phải như đưa đám thế.”
Tôi càng bực bội hơn. “Con sắp chết rồi, con khóc cho mình đã được chưa?”
Dì Thạch chạy ra giảng hoà: “Thôi thôi, sao thế? Cứ nói cho sướng miệng chẳng kiêng kị gì cả. Ông Yên cũng thôi đi, tâm trạng Phiên Phi đang không tốt, ông còn nói vào làm gì!”
“Mấy hôm trước nó còn vui mừng hớn hở, giờ đùng một cái lại gắt gắt gỏng gỏng. Không cần phải nói, chắc chắn là do cái thằng Đới Thời Phi ấy rồi. Chia tay rồi phải không? Nếu đúng như thế thì cũng chẳng phải là chuyện xấu. Ngay từ đầu bố đã nói hai đứa không hợp nhau, thôi càng sớm càng tốt.”
Tôi không biết tại sao bố tôi chỉ nghe dì Thạch kể về Đới Thời Phi, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy đã nói ngay tôi và anh ấy không hợp nhau.
Tôi vẫn mặc kệ. “Bố, bọn con hiểu nhau là được rồi, bố thấy hợp hay không cũng không quan trọng.”
Bây giờ ông nhắc lại chuyện đó, tôi càng thấy trong lòng không thoải mái, giận dỗi bỏ về phòng nằm, bữa tối cũng không ăn.
Lòng đầy tâm sự nên tôi ngủ cũng không ngon giấc. Ngày hôm sau thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần để đến trường, bất luận thế nào cũng phải lên lớp. Nếu thất tình và thất nghiệp cùng rủ nhau đến thăm viếng thì mẹ kiếp, tôi sống sao nổi!
Buổi sáng bảy giờ ba mươi bắt đầu mở cổng trường, như thường lệ tôi đứng đợi ở cửa lớp đón bọn trẻ từ tay bố mẹ chúng. Có một chị sau khi đưa con trai vào lớp còn đặc biệt căn dặn tôi: “Tối qua Tiểu Kiệt ăn phải đồ không tốt, cả đêm đau bụng, đi ngoài mấy lần. Phiền cô giáo Yên hôm nay quan tâm đến cháu hơn một chút, đây là thuốc uống buổi trưa và hai chiếc quần để đề phòng thay cho cháu.”
Đương nhiên tôi bảo cô ấy cứ yêu tâm, nhất định tôi sẽ chú ý chăm sóc cậu ấm nhà cô ấy thật tốt.
Chăm sóc tốt cho bọn trẻ là trách nhiệm của tôi. Là một giáo viên đời sống, công việc hằng ngày của tôi là chăm sóc đời sống sinh hoạt cho bọn trẻ: ăn, uống, ngủ, nghỉ. Đặc biệt lớp tôi lại là lớp mẫu giáo bé, bọn trẻ chỉ mới hai, ba tuổi, đầy lần tôi phải giặt quần mà chúng ị hay tè ra. Thực tế, công việc của tôi chẳng khác gì bảo mẫu, chỉ có cái tên nghe oai hơn một chút thôi.
Lớp học buổi sáng chưa kết thúc mà Tiểu Kiệt đã phải thay hết cả hai cái quần rồi. Thằng bé này bị tiêu chảy nặng quá, phân lỏng, bốc mùi kinh khủng. Tôi phải nín thở để giặt hai cái quần của nó.
Cô giáo Lý thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi điện cho mẹ Tiểu Kiệt đến đón con: “Cô phải đưa Tiểu Kiệt đi viện khám xem sao, chứ cứ để cháu đi ngoài thế này không được đâu.”
Mẹ Tiểu Kiệt vội vàng đến đón thằng bé. Buổi trưa ăn cơm tôi không sao nuốt được, giặt hai cái quần bốc mùi kinh khủng của nó khiến tôi không có cảm giác ngon miệng. Những chuyện tồi tệ thế này... tôi chỉ mong nhanh chóng qua đi, chịu đựng hết thời gian đầu cho đến khi trở thành giáo viên hướng dẫn sẽ không phải khổ sở nữa.
Bữa trưa không ăn, bữa sáng vì kết hợp giảm béo nên chỉ ăn hoa quả. Đến buổi chiều tan làm, tôi đói đến mức tưởng như cái bụng của mình dán chặt vào cột số