
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134273
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/273 lượt.
ng tìm được người tốt hơn. Nhưng đối với những cô gái làm ở siêu thị của mẹ Điềm Điềm thì Chu Nhất Minh đã là đối tượng lý tưởng để kết hôn rồi.
Bởi vì làm ở siêu thị không phải là một công việc ổn định, thu nhập cũng không cao. Rất nhiều cô gái đều hiểu rõ mình đang sử dụng cần câu cơm là tuổi thanh xuân của mình, nhưng tuổi trẻ rồi cũng qua đi, cần câu ấy không thể tồn tại mãi được. Đối với một cô gái, nếu dựa vào năng lực bản thân mà không có khả năng xoay chuyển được tình hình hiện tại thì chỉ có thể hy vọng vào con đường gả cho người ta mà thôi.
Ai cũng muốn mình lấy được ông chồng đại gia nhưng suy cho cùng, thời buổi bây giờ khó kiếm lắm. Thực sự chỉ muốn tìm một người có thể cùng sống những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc, hay nghiêng về “những người đàn ông có thể lợi dụng về mặt kinh tế”. Không nghi ngờ gì nữa, Chu Nhất Minh chính là người đàn ông lý tưởng có thể lợi dụng về mặt kinh tế đó.
Cho nên mẹ Điềm Điềm tập trung tuyên truyền những ưu thế của Chu Nhất Minh, những điểm yếu chỉ tóm lược sơ qua. Các đồng nghiệp trẻ của cô ấy vừa nghe nói đã có người tỏ ý muốn xem mặt. Chu Nhất Minh lập tức trở thành chiếc bánh bao thơm phức, ba ngày đi xem mặt ba cô, cô nào cô nấy đều bày tỏ nguyện vọng muốn cùng anh ta tiến thêm một bước nữa, để xem anh ta chọn ai. Bà Chu vui mừng đến mức cười không khép được miệng, cảm giác nở mày nở mặt.
Khi nghe được tin đó, tôi cảm thấy rất khó chịu. Vận may của Chu Nhất Minh lại đến rồi, ba cô gái đang đợi anh ta lựa chọn, anh ta là hoàng đế hay thái tử chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta luôn may mắn hơn tôi? Lần nào cũng vậy, khi tôi vẫn còn cô đơn thì anh ta đã có đối tượng rồi. Tôi không dễ gì có được đối tượng nhưng khi anh ta tan vỡ thì tôi cũng lập tức tiêu tan theo. Xét về vận may tôi không đọ được với anh ta nhưng hễ gặp vận xui là anh ta lại kéo tôi cùng xuống vực, tức chết đi được!
Hôm nay tôi cực kỳ phẫn nộ, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, lúc ăn cơm không chê thức ăn mặn thì cũng chê canh nhạt. Bố tôi nghe không lọt tai liền nói: “Có người nấu cho mà ăn là tốt lắm rồi, chê người ta nấu không ngon thì đừng ăn nữa, có giỏi thì tự đi mà nấu!”.
Tôi lập tức vứt đôi đũa xuống, không ăn nữa, vốn không muốn ăn, nuốt không trôi vì đã đầy một bụng tức rồi.
“Có ba cô gái đang đợi Chu Nhất Minh lựa chọn. Wow, sao anh ta lại cao tay thế?!”.
Đối với chuyện Chu Nhất Minh được ưa chuộng, Điền Tịnh cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên thì lại gật đầu tỏ vẻ đồng tình. “Có người để mắt tới cũng là chuyện tốt, xem ra lần này Chu Nhất Minh có số đào hoa rồi”.
Tôi lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Cũng chẳng biết người ta thích anh ta ở điểm gì”.
“Đừng nói như thế, thực ra con người Nhất Minh rất tốt. Yên Phiên Phi à…”. Điền Tịnh ngừng lại một lát, nhìn tôi rồi nửa đùa nửa thật cười nói: “Sao mình cứ có cảm giác cậu đang ghen”.
Tôi lập tức nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Ai bảo thế, mình thèm vào ghen, anh ta là cái thá gì mà mình phải ghen chứ!”.
Có lẽ tôi đã tỏ ra quá kích động khiến Điền Tịnh phát hoảng, cô ấy vội trấn an tôi: “Mình nói đùa thôi, đương nhiên cậu không thèm ghen rồi, Chu Nhất Minh là cái thá gì chứ, người thì lùn, cậu chẳng thèm để ý đâu”.
“Mình đương nhiên không thèm quan tâm đến anh ta rồi, mình sẽ tìm được một người tốt hơn anh ta gấp trăm ngàn lần!”.
Nói thì dễ, làm mới khó. Tìm gấp một người bạn trai, lại nhất định phải là người có điều kiện tốt thì khả năng thành công là rất nhỏ, chẳng khác gì đợi miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tôi tìm đâu ra người đàn ông như thế bây giờ? Có đốt đèn lồng tìm cũng không thấy!
Lòng đã rối như tơ vò còn gặp hạn, răng tôi tự nhiên lại đau nhức đến muốn chết, cơm cũng không ăn được. Thôi vậy, khoan hãy tìm bạn trai, nhanh chóng đi tìm bác sĩ khám răng cái đã!
Đã gặp vận đen lại càng đen, vừa ở bệnh viện khám răng đi ra, tôi lại phát hiện thấy con ngựa quý của mình không cánh mà bay. Lần này thì đúng là mất thật rồi, bởi khi nãy rõ ràng tôi dựng xe trong bãi đỗ xe, không thể có khả năng ban Quản lý đô thị dắt đi được.
Nhìn chỗ để con ngựa quý giờ trống không, tôi tức đến muốn ứa nước mắt. Mẹ kiếp, đúng là đen đủi, sao việc gì chị đây cũng không thuận lợi thế này! Lẽ ra tình trường không được như ý thì những lĩnh vực khác phải được mãn nguyện mới đúng chứ, tại sao còn bị mất xe nữa? Biết đến bao giờ mình