
Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 134264
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.
lấy chảo đuổi đánh, chạy bán sống bán chết, giống hệt như khi tâm trạng tôi không tốt lại lấy Chu Nhất Minh ra làm nơi trút giận. Tuy Sói đỏ bắt nạt Sói xám nhưng không bao giờ để cho kẻ khác bắt nạt chồng mình. Cho dù Sói xám không thể bắt được chú cừu non nào mang về cho vợ ăn thịt thì Sói đỏ vẫn cứ yêu lão chồng ngốc của mình, không bao giờ rời xa.
Về mặt này tôi còn kém xa Sói đỏ, rõ ràng thích Chu Nhất Minh, cảm thấy anh ấy rất tốt, vậy mà chỉ vì mấy lời nói của người khác, sống chết cũng muốn giữ thể diện nên thành ra làm khổ mình. Tôi quyết định rồi, mình phải học tập Sói đỏ, có thể chê người đàn ông của mình nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác nói anh ấy không tốt. Bạn trai của tôi cao hay thấp không liên quan gì đến mấy người!
Tôi bày tỏ quyết tâm của mình với Chu Nhất Minh, đương nhiên anh ấy rất vui, ôm chầm lấy tôi rồi hôn một cái. “Nào, để anh trai “chịu thiệt” một chút vậy”.
Chu Nhất Minh hôn rồi vẫn còn muốn hôn nữa, tôi không chịu, đẩy anh ấy ra và bắt đầu tính sổ: “Không được, chẳng phải anh nói mặt em như cái bánh trung thu, eo em như thùng nước, chân to như chân voi sao? Cái mặt bánh trung thu như thế mà anh cũng có hứng thú gặm à?”.
“Em yêu, mặt em không phải như bánh trung thu mà như vầng trăng rằm. Eo em không to như thùng nước mà vẫn có đường cong, dù đường cong ấy không được rõ ràng cho lắm nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Còn về phần chân, chân to một chút cũng không phải không tốt, giống như em nói ấy, gió thổi cũng không sợ ngã. Mấy cô liễu yếu đào tơ, gió thổi là bay ấy, anh trai nhìn không thuận mắt, dáng “châu tròn ngọc sáng” như em, anh trai thích ngắm hơn”.
Tên tiểu tử này khua môi múa mép làm tôi chỉ còn biết cười nhưng vẫn cố kìm nén để tiếp tục tính nợ với anh ấy: “Không nói em là con cóc cái chứ?”.
“Sao em lại là con cóc cái được? Đó là những câu anh nói khi tức giận thôi, không xem là thật được. Bây giờ trong mắt anh trai, Bé bự là thiên nga rồi, anh trai rất muốn ăn. Nào nào nào, mau lại đây cho anh trai ăn thêm miếng nữa!”.
“Ăn” một miếng còn chưa xong, suốt dọc đường vừa đi vừa “ăn”, “ăn” mãi chưa chán, còn nói lâu quá rồi anh ấy chưa được “ăn” nên rất muốn “ăn”. Kết quả bị anh ấy chiếm ưu thế, đương nhiên tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Khi về nhà, Chu Nhất Minh đưa tôi đến lầu dưới vẫn còn ôm lấy tôi, “gặm” một trận nữa. Cứ nghĩ trời tối, đèn tắt không ai nhìn thấy, ai ngờ một người hàng xóm đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy hết.
Tiểu khu của chúng tôi toàn là người của nhà máy quân đội, phải trái trước sau đều là đồng nghiệp cũ, người quen cũ của bố mẹ, vừa nhìn thấy đã nhanh chóng loan tin giật gân khắp nơi: Con gái nhà họ Yên và con trai nhà họ Chu yêu nhau đấy. Hôm qua chúng nó còn thậm thụt ôm hôn nhau.
Tin vỉa hè còn lan nhanh hơn cả tin tức trên đài truyền hình trung ương, sáng hôm sau vừa thức dậy tôi đã bị bố gọi ra thẩm vấn: “Con và Chu Nhất Minh yêu nhau à?”.
Bố tôi ngày nào cũng dậy rất sớm, sau khi ra vườn hoa tập thể dục xong, đi thẳng ra chợ cóc ở tiểu khu mua thức ăn. Khi đi mua thức ăn, ông đã nghe đầy cả hai lỗ tai “tin tức nóng hổi” rồi.
Tôi hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật đình đám, còn nghĩ tạm thời phong tỏa tin tức với bố đã, liền cãi bướng: “Bố nghe ai nói? Làm gì có chuyện ấy!”.
“Không có? Thế tối qua con và nó ở dưới lầu ôm nhau làm cái gì?”.
Bố tôi chỉ rõ thời gian, địa điểm, nhân vật khiến tôi câm như hến. Chắc chắn cảnh tối qua đã bị ai đó nhìn thấy rồi. Mẹ kiếp, mồm miệng ai mà nhanh thế không biết!
Thấy tôi im miệng, bố càng đắc ý. “Còn chối, cái đuôi cáo đã lòi cả ra rồi mà còn giả vờ. Có gì mà phải giấu? Bố phản đối con và Chu Nhất Minh yêu nhau à? Ngược lại là con thì có, trước đây luôn miệng chê người ta lùn, sao lần này lại thuận mắt rồi? Lại đổi tính đổi nết à? Con mau nói đi xem nào!”.
Tôi gần như bỏ của chạy lấy người, không chạy thì chỉ cần ba lượt thẩm vấn chắc chắn sẽ không tiêu hóa nổi. Có điều chạy ra khỏi nhà rồi cũng chẳng khá hơn, luẩn quẩn trong tiểu khu gặp không biết bao nhiêu người quen, ai nhìn thấy tôi cũng cười, cười đến mức khiến tôi mặt mũi đỏ gay, chân như bôi dầu, lẩn thật nhanh ra khỏi tiểu khu, sau đó vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh để khởi binh vấn tội.
Chu Nhất Minh còn kêu khổ với tôi, nói sáng sớm hôm nay, anh ấy vẫn còn đang ngủ đã bị mẹ lôi ra khỏi chăn chất vấn. Bà Chu quá kích động, truy đế