Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Ai Là Kẻ Thứ Ba

Tác giả: Diệp Khuynh Thành

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 134603

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.

ông nỡ. Đàn ông thường dùng những đặc ân nhỏ kiểu như “làm bạn bè bình thường” để an ủi một phụ nữ mà anh ta không muốn. Giang Thuần tự nhiên cũng không nằm ngoài.
Thế nên trong hai năm đầu, chúng tôi cứ qua lại khổ sở như vậy. Chúng tôi đã qua thời kỳ là bạn bè thông thường, đã trở thành tri kỉ không có gì không tâm sự. Từ mỗi lần tâm tình, tôi bắt đầu hiểu về anh ấy hơn, hiểu rõ nội tâm anh ấy và những điều chưa biết. Chỉ có mình tôi thấy rõ nhất, thực ra mấy năm qua, lòng tôi đối với anh ấy không hề thay đổi. Tôi chỉ đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội ập tới. Trải qua biết bao sóng gió, cuối cùng tôi cũng đợi được đến đêm đó. Để thuận tiện qua lại với Giang Thuần và cũng để che đậy bí mật của mình, một năm trước, tôi đã dọn ra khỏi nhà sống riêng. Cha mẹ tôi ngăn cản tôi không được. Huống hồ em trai tôi đi lính đã về, nhà cửa trong nhà quả thực chật chội. Thế nên gia đình cũng không quá phản đối. Đầu tiên tôi xin đăng kí ở trong kí túc xá của cơ quan, sau đó khu nhà kí túc xá bị phá đi để xây lại. Tôi chuyển ra ngoài thuê nhà. Đương nhiên lúc đó chúng tôi đã trở thành một cặp bạn trai – bạn gái cực kỳ thân thiết, nhưng chưa ai dám phá vỡ giới hạn cuối cùng. Anh ấy thường tới căn hộ thuê của tôi, nấu cơm tối cho tôi. Nhìn dáng anh ấy thắt tạp dề tất bật ở bếp, tôi chẳng cần ăn gì cả, đã hạnh phúc tới mức ngất đi.
Sinh nhật hai mươi tư tuổi của tôi là do anh ấy tổ chức. Anh ấy luôn kêu tôi là “a đầu”, nào là a đầu khi nào mới gả chồng đây, để anh đỡ mệt. Tôi hỏi, “Anh mệt gì chứ, chẳng phải chỉ muốn tống em đi nhanh nhanh sao.” Anh ấy cười, nói, “Chúng ta là người của hai thế hệ rồi. Em không biết sao? Lẽ ra em phải gọi anh là chú.” Tôi đáp “Em không biết. Em chỉ biết anh là đàn ông, em là đàn bà.” Anh ấy im bặt, nhìn tôi chằm chằm, rồi giả bộ thoải mái nói, “Đáng chết đáng chết, chưa kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho em.” Tôi nói em không cần quà gì, chỉ cần anh không đẩy em ra, để mỗi lần sinh nhật, em đều có thể nhìn thấy anh là được. Nói rồi nước mắt tôi lại đầm đìa. Anh ấy có vẻ hơi mất bình tĩnh, không ngừng xoa đầu tôi, không ngừng mắng tôi ngốc. Tôi đáp, em ngốc đấy. Đồ ăn trên bàn để lạnh ngắt không ai đụng đũa. Lúc đó đã bảy giờ tối. Tôi biết một lúc nữa anh ấy phải về, lòng khó chịu không tả nổi. Nếu là lúc thường ngày thì cũng thôi, nhưng hôm nay, hôm nay là sinh nhật tôi mà. Tôi nhìn anh, không gian như ngưng đọng đầy đau buồn. Những ngày tháng như vậy thật không biết bao giờ mới đến tận cùng? Tôi nhấp một li rượu, ra vẻ thoải mái, nói, “Anh nói không sai, nên lấy chồng thôi.”
Anh gật đầu, nói, “Đúng vậy, nếu không lấy nhanh sẽ chả có ai thèm nữa.” “Không ai thèm nữa…”, tôi cười nhắc lại lời của anh. Hôm đó chúng tôi cũng đều uống hơi say. Khi tôi lao mạnh đầu ngực anh, tôi cảm nhận được tim anh đập thình thịch, người anh khẽ rùng mình. Đúng vậy vì trước đó, chúng tôi chưa hề gần gũi nhau tới vậy. Anh ấy luôn tôn trọng tôi nhưng từ thời khắc đó, cơ thể vốn lặng lẽ như nước như thể thực sự bắt đầu bị thiêu cháy. Tôi đã cảm nhận được ngọn lửa thiêu đó và nghĩ rằng có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên tôi trở thành đàn bà. Thế nên tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, gắn chặt môi lên mặt anh không chút phòng ngự kịp… Đó là nụ hôn đầu của tôi, cũng là đêm tình ái đầu tiên của tôi mặc dù tôi đã hai mươi tư tuổi. Anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tôi. Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng, người duy nhất suốt ngần đấy năm.
Một người đã chết rồi, mọi thứ có liên quan, bao gồm cả tình cảm cũng đã tới lúc cần phải đi tới điểm kết, người ta thường dùng cách nói như vậy để hình dung những hoài niệm của mình đối với kẻ thù. Mọi người nói, anh ấy sẽ sống mãi trong lòng tôi. Thật ra đó là lời an ủi vô cùng giả tạo. Người đã không còn nữa, sống trong lòng cũng có ích gì?
Sau khi Giang Thuần mất, tôi đã nghĩ rất nhiều. Anh ấy từng nói, chúng ta không phải là người cùng đi trên một con đường. Về chuyện này, tôi chưa bao giờ phản đối. Lúc đó tôi chỉ muốn dùng thời gian để chứng minh tất cả. Ai khiến khi tôi gặp anh ấy, anh ấy đã là người có vợ con cơ chứ. Vì khi còn sống, yêu nhau không được danh chính ngôn thuận nên sau khi chết, tôi cũng bị tước mất cái quyền đau thương một cách danh chính ngôn thuận. Đó là điều mà trước kia tôi chưa từng nghĩ tới. Hai mươi năm qua, tôi cứ ngỡ mình không cần gì cả. Nhưng kỳ thực tôi vẫn cần. Tôi muốn lấy thời gian còn lại của anh ấy, nhưng ông trời cuối cùng cũng không chịu nhận lời với tôi. Anh ấy vẫn luôn là của vợ anh ấy, dẫu cho tới chết. Tuy tôi tạm thời có được anh ấy nhưng sức mạnh đó tuyệt đối không đủ để tách rời anh ấy ra khỏi vợ mình, chỉ vì anh ấy không yên tâm về cô ấy. Còn tôi thì sao? Tôi cứ đi theo anh không danh không phận, nhìn anh ấy đóng vai một người chồng toàn mỹ, một ông bố hạnh phúc trước mặt người khác. Đã thế tôi còn hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình. Tôi muốn gì đây? Đó cũng chính là điều khiến tôi day dứt khôn nguôi.
Mấy ngày trước tôi xem một tiết mục truyền hình, thấy họ nói rằng day dứt mới chính là tình yêu. Nghĩ đi nghĩ lại, c