Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341299

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1299 lượt.

trên thẻ có ghi số phòng. Cô lên đi.”
Toàn cư xá này rất cao, rất rất cao. Tư Ninh đứng ở hành lang, quét mắt nhìn chung quanh một vòng thế nhưng không phát hiện thang máy: “Giời ạ! Đây không phải là cố tình hành hạ người sao?” Cô cúi đầu nhìn thẻ phòng trên tay: xxx tầng mười hai xxx. Lúc cô quay đầu cầu cứu lái xe thì xe đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Điện thoại thì không thông, kêu người thì không ai đáp lại, tìm thang máy thì không thấy, tất cả các loại điều kiện bi thống đều tập chung vào một chỗ. Tư Ninh đành thở dài một tiếng: hầu hạ đại gia có tiền thật phải giảm thọ! Cô không thể làm gì hơn là đi dọc theo đèn xanh, leo từng tầng từng tầng một.
Lúc này ngoài trời đang nóng, tuy ở cầu thang có máy điều hòa nhưng cô vẫn leo không hề dễ dàng. Tầng mười hai a! Cô nhớ rõ chỉ có giáo viên thể dục biến thái hồi học trung học mới bắt bọn họ bò lên bò xuống cầu thang để rèn luyện sự chịu đựng.
Một bên hồi tưởng lại chuyện cũ, một bên vất vả leo cầu thang, một bên thì chịu đựng ý muốn mắng người khác, một bên... Cứ như vậy mà phát tiết, sau cùng cô cũng đi tới phòng được ghi trên thẻ.
Há to mồm thở như con chó lúc trời cực nóng, cô thở hồng hộc. Một lúc sau Tả Tư Ninh mới khôi phục được hô hấp bình thường. Cửa phòng sáng bóng, có thể dùng làm gương. Cô thấy mái tóc dài của mình đã tán loạn, vì thế rướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào “gương”, vuốt lại tóc. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ cô mới dùng thẻ mở cửa phòng ra.
Trong lúc cửa mở ra, cô chấn động. Một bóng màu xám đen, to cao tới nửa người lớn nhào tới cô. Tư thế quả như sói sa mạc săn mồi...
Tả Tư Ninh bị dọa đứng tại chỗ, không thể di chuyển. Lòng của cô nổi bão tố nghĩ tới cảnh tượng bị súc sinh chém giết. Cảnh tượng huyết nhục mơ hồ kia làm cho cô càng thêm luống cuống bất an: Hữu Hữu của mình mà nhìn thấy mình như vậy liệu có bị hù chết không?
Nghĩ lung tung mười mấy giây, đến lúc phục hồi lại tinh thần, không biết từ lúc nào cô đã đi vào trong phòng. Cô cúi đầu nhìn, thật ra con vật kia chỉ cắn quần của mình, kéo vào phòng. Cái quần đã hoàn toàn thay đổi hình dạng trong miệng của con vật. Làm cho Tư Ninh sụp đổ chính là quần đã bị nó cắn nát. Cô rất muốn chết: bộ trang phục này là người đại diện công ty đi mượn, xem như là đạo cụ đi, nghe nói rất có giá trị.
Ngồi trên ghế salon, Hàn Duệ khẽ vung tay lên, con chó kia cọ cọ phủi đất chạy tới, bộ dáng dị thường ưỡn ẹo. Đến lúc nó chạy đến bên người chủ nhân, lập tức phủ phục xuống đấp, lè lười liễm chân chủ nhân, biển hiện ra sự tôn trọng uy quyền chí cao vô thượng như ở trong thời Ai Cập cổ.
Tư Ninh cực kì bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ đến không thể nói ra lời, bất đắc dĩ kìm nén một bụng chửi thề, bất đắc dĩ treo lên nụ cười giả tạo: “Hàn tổng, ông chủ Hàn, quần này là đạo cụ, hiện tại bị chó của ngài cắn nát, cho nên phí tổn này ngài phải gánh vác, còn có...”
Bởi vì đeo kính râm, người khác không thể nhìn thấy ánh mắt của Hàn Duệ, nhưng từ khóe miệng cong lên của anh có thể nói là anh cười - người đàn ông hắc ám nở nụ cười! Còn Tả Tư Ninh thì tin rằng tấm thảm kịch của mình cung cấp trò cười cho anh. Tả Tư Ninh cũng cười, cười cực kì bất đắc dĩ.
Sau một khoảng thời gian để bồn tắm chứa đầy nước, Hàn Duệ cuối cùng đã mở miệng. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì Tư Ninh thực sự là nghe thấy tiếng nước chảy, hình như là từ phòng tắm bên kia truyền tới. Cô khoa trương nghĩ liệu một giây sau có xuất hiện một người đàn bà quấn trong chiếc khăn tắm, nói: “Anh yêu, em xong rồi.”
Đương nhiên rằng tình huống này không phát sinh, nhưng lời nói của Hàn Duệ làm cô lâm vào một tình huống cẩu huyết khác: “Leo mười hai tầng cực khổ, đi tắm rửa đi, nước đã được chuẩn bị rồi.”
Trước khi anh mở miệng, tiếng nước chảy ngừng lại. Sau khi anh nói xong, vẫn không có tiếng nước chảy, nhưng trong tâm của Tư Ninh thì nước – nước mắt chua xót vẫn chảy. Nhưng sau đó bản năng của cô dâng lên một cảm giác kì quái: mình không ở nơi này, dựa vào cái gì mà đi tắm gội? Kể cả tắm xong rồi, mình sẽ mặc cái gì? Cho dù là mặc áo tắm đi, thì mình trở về thế nào? Chẳng lẽ lại giặt quần áo bẩn, chờ nó khô rồi mặc lại vào và đi về nhà?
Điều này quá không bình thường, chẳng lẽ là phương thức của mình không đúng?
Phục hồi tinh thần, Tư Ninh khéo léo từ chối: “Hàn tổng, không cần tắm gội đâu. Anh nói thẳng ra đi, muốn tôi làm việc gì? Xong việc thì tôi liền trở về.”
Hàn Duệ nhíu mày: “Cô không biết rằng mùi trên người cô hiện giờ sẽ ảnh hưởng đến những gì chúng ta sẽ làm sao?” Ngay cả con vật dưới chân anh cũng quay đầu, tỏ vẻ khinh thường.
Tả Tư Ninh theo bản năng, nâng cánh tay lên ngửi ngửi. Chỉ ngửi thấy mùi nước hoa, còn không đến mức quá hôi. Cô vỗ trán, áp chế kích thích muốn mắng chửi người: “Tôi không mang y phục để tắm rửa, phiền anh chịu đựng một chút... bằng không, chúng ta đổi ngày khác? Hoặc là chờ tôi về nhà tắm rửa rồi trở lại?”
Hàn Duệ nằm lên sofa: “Phòng bên trái cô có y phục, các loại kiểu dáng, còn kích cỡ...” Anh nhắm hai mắt lại: “Khẳng định thích hợp.”
Tư Ninh nhất th