
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/772 lượt.
Gì cũng được, em có ăn mấy đâu.” Rồi rút điện thoại ra chơi. Khi cậu bạn đi chọn mì, cô gái nghe điện thoại: “Chết mất, đưa tao đi ăn mỳ những mấy đồng một bát cơ đấy mày ạ... Tối tao kể tiếp cho, cậu ta quay lại rồi, cúp nhé.”
Tôi huých Vi Vũ, hỏi anh, “Em mời anh ăn mỳ năm đồng, anh cảm thấy thế nào?”
Ai đó đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên, mơ màng: “Cảm thấy gì?” Rồi bừng bừng hào hứng, mắt sáng long lanh hỏi: “Cho anh bát nhiều sườn hơn à?”
Đây rõ là... rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn no, thỉnh thoảng vứt vài miếng thịt là được!
#117
Hôm rồi đọc truyện, nam chính là côn đồ, đặc biệt nổi loạn, đọc rất thích, khi đọc xong tôi còn buột miệng: “Kể ra tìm bạn trai làm côn đồ cũng được đấy chứ, (*ảo tưởng*) Chàng trai siêu lạnh lùng đứng khoanh tay, miệng ngậm điếu thuốc hất cằm nói \'Cô ấy là của tao\'.”
Vi Vũ: “Rồi sau đó được anh tận tay tiễn vào trại cải tạo.”
“... Ha ha ha ha.”
Không hiểu sao mỗi khi nhớ lại lời anh nói tôi thấy rất vui.
#118
Nếu có người đưa thuốc lá cho Vi Vũ, anh luôn nói: Không hút. (Không biết hút)
Đi tiệc, đang ăn nếu có ai rót rượu, anh sẽ từ chối: Đồ uống à, cảm ơn. (Không uống được nhiều rượu)
Vì thế, có người nói với anh, “Mày đàn ông đàn ang gì mà thuốc không biết hút, rượu không biết uống, thế thì còn làm ăn được gì nữa?”
Từ gia hờ hững thanh cao nói: “Tao ‘sắc’ được.”
Lời của “tôi”
#119
Trước kia, tình cảm giữa tôi và Từ Vi Vũ chẳng mấy nồng nàn. Chỉ thỉnh thoảng gặp gỡ, đi về cùng đường, mà thực ra đoạn đường ấy cũng không dài, ra cổng trường đi chừng 100 m đến ngã ba là đường ai nấy đi, cũng chẳng nói chuyện nhiều.
Về sau, có khi cùng lớp, có khi cùng trường khác lớp.
Lúc ấy nào có thấy đặc biệt gì đâu, cùng lắm là... thân thiết hơn bạn bình thường một tí tẹo.
Anh nói nhớ tôi, tôi thấy cảm động, cũng thấy đau lòng.
Khi ấy nghĩ rằng, ôi, đúng là đồ ngốc. Làm tôi đau lòng.
Có lần đến nhà Lan Lan.
Gần nhà nó có một thị trấn nhỏ chuyên làm đàn violin, là quê hương của loại đàn này.
Khi đi qua chỗ ấy, nhìn nơi nơi bán đàn violin, tôi chợt thấy rất nhớ, rất nhớ một cậu bé.
Nhớ ngày nào anh còn đeo đàn đến lớp âm nhạc, đi qua cửa sổ lớp vẽ không bao giờ quên giơ đàn khoe khoang, chào: Tiểu Khê, tớ đi... học đàn violin nhé.
Và rồi tôi kéo Lan Lan vào, nói muốn mua một cây đàn violin.
Lan Lan nói không biết chơi đàn, kéo violin thì chẳng khác gì quỷ khóc sói gào, kinh lắm, hàng xóm mắng chết.
Nhưng tôi vẫn mua một chiếc, bày trong nhà làm đồ trang trí.
Có đôi khi, tôi nghĩ lại, về mình (mạch suy nghĩ hơi loạn).
Họ nói, tôi rất lạnh lùng với Vi Vũ.
Nhưng thực ra, tôi cũng nhớ anh lắm chứ.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà... người nhà, em trai rồi Từ Vi Vũ đều đi nước ngoài.
Chỉ còn mình tôi ở lại... Một, hai, ba, bảy năm. Tôi từng rất cô đơn. Không hiểu sao còn có tư tưởng ngớ ngẩn rằng nước ngoài có gì hay mà những người tôi yêu đều ở đó.
Về sau, bốn năm đại học đã đánh thức tôi.
Để tôi quen những cô gái rất rất tốt, những người bạn của cả một đời.
Có lần đi biển với Lan Lan.
Sau khi ăn tối trong một quán nhỏ, chúng tôi dạo trên bờ. Gần đấy có vài người đang đốt lửa trại, cả nhóm nam nữ vây quanh, trong đó có một cậu bé, à không, phải là một chàng trai, đang kéo đàn violin tặng một cô gái. Mọi người ồn ào: đồng ý đi, đồng ý đi. Bỗng tôi thấy nhớ vô cùng cậu bé violin của mình.
Rồi anh trở về, hai năm sau, Vi Vũ cầu hôn, tôi đồng ý. Tựa như đã chạy hết một đoạn đường rất rất dài, rất rất mệt. Cuối cùng cũng chạm tới đích.
Và giờ, tôi đang nhặt cánh hoa tàn[1'>.
([1'> Nghĩa là \'ghi chép, nhặt nhạnh những câu chuyện xưa\', thành ngữ có nguồn gốc từ tác phẩm cùng tên của Lỗ Tấn.)
Một trăm câu hỏi
#120
Người phỏng vấn: T (Khụ khụ)
Người bị phỏng vấn: Từ Vi Vũ (V), Cố Thanh Khê (K)
1, Tên bạn là gì?
V: Từ Vi Vũ.
K: Cố Thanh Khê.
2, Tuổi?
V: 24 (mặt không đổi sắc làm tròn)
K: 2... 6, sau này phải nghe lời chị đấy.
3, Giới tính?
V: Sao anh phải trả lời những loại câu kiểu này?
K: Nữ. Đừng đổi chủ đề, giới tính của anh là gì?
V:...
4, Tính cách của bạn thế nào?
V: Tốt.
K: Bình thường, tàm tạm.
5, Tính cách của đối phương?
V: Tốt!
K: Bình thường, cũng được, thỉnh thoảng có cảm giác như tâm thần phân liệt...
V:... Bảo người ta là Song Tử cơ mà.
6, Hai người gặp nhau lần đầu tiên khi nào? Ở đâu?
V: Còn ở đâu được nữa? Mà em định hỏi mấy cái này làm gì?
K: Hỏi chơi, trả lời đi, khi nào? Ở đâu?
V:... Em cũng không biết à?
K:... Em quên rồi.
V:...
7, Ấn tượng đầu tiên khi gặp đối phương?
V: Rất xinh.
K: Anh ấy cũng thế.
V: Em có phải người không đấy?
K:...
8, Thích điều gì ở đối phương nhất?
V: Tính cách, bề ngoài.
K: Chọn đối tượng, không kinh khủng quá là được.
V: Anh không muốn trả lời.
K:...
9, Ghét điều gì ở đối phương nhất?
V: Người thân số một, bạn bè số hai, bạn trai số