Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ám Dục (18+)

Ám Dục (18+)

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1342745

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2745 lượt.

Cám Dỗ
Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố Bạch Sa, các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.
Một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc trang phục bó sát người màu trắng, váy ngắn đến mông, chân đi một đôi bốt cao gót cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm tinh tế, thỉnh thoảng cô lại đưa tay nhìn đồng hồ.
Dung Ân nhíu mày nhìn về phía cửa hàng có nhiều người qua lại, nếu không phải vì công việc, cô nhất định sẽ không mặc kiểu quần áo như thế này đến đây. Vừa nhìn thấy có người đến, cô vội vàng mỉm cười chuyên nghiệp: “Xin mời dùng thử sản phẩm mới của công ty chúng tôi, dù chỉ dùng thử một chút thôi cũng có tác dụng giúp cho tiêu hóa.” Vừa nghe nói đến miễn phí là có ngay một đám người xúm lại. Dung Ân bắt đầu quảng cáo: “Từ bây giờ bắt đầu khuyến mãi, mua hai sẽ được tặng một.”
Bận rộn phục vụ hết một nhóm người, cô lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, đúng sáu giờ, lúc này mới thở dài một hơi thật thoải mái, rồi nói nhỏ: “Hết giờ.”
Cô liền chạy đến chỗ nghỉ ngơi thay quần áo, tiện thể tẩy trang luôn, Dung Ân cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau thật mạnh mấy cái. Trong gương lớn liền xuất hiện một khuôn mặt vừa được tẩy trang xong không có một chút biểu cảm nào của cô, cô vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.
Dưới ánh đèn mờ là những điệu nhảy nóng bỏng của cả nam và nữ, không hề phân biệt, thân thể như đã được giải thoát, đây chính là mê… Loạn…
Dung Ân thay quần áo, cầm lấy bảng hiệu phòng rượu ở bên cạnh.
Là phòng bar hạng nhất, xem ra hôm nay sẽ lại được rất nhiều tiền boa. Cô nhẹ nhàng nâng khóe miệng, mỉm cười yếu ớt.
Phòng bar hạng nhất là phòng VIP duy nhất của Cám Dỗ, bình thường đến đều là doanh nhân giàu có hoặc là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, nên tất nhiên vung tay cũng sẽ rất hào phóng.
“Dung Ân, xinh đẹp chính là vốn liếng lớn nhất đấy, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa.” Lệ Lệ ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhìn bảng hiệu phòng rượu ở trong tay cô, trên mặt trang điểm rất cầu kỳ, rất đậm, quần áo lại bó sát nên dáng người trông càng nóng bỏng hơn.
Dung Ân hé ra một nụ cười, xem như là trả lời, bưng lên rượu ở bên cạnh, đi thẳng về phía phòng bar hạng nhất.
“Hừ, ra vẻ cái gì chứ, phải giống tôi hồi trẻ mới gọi là đẹp!” Lệ Lệ coi thường, trừng mắt về phía bóng dáng đã đi xa của cô, đứng dậy dùng tay phủi mông rồi đi đến phòng bao đã được chỉ định.
Dung Ân một tay bê khay rượu, một tay đặt lên cánh cửa kéo nhẹ, cửa đã mở ra.
Bên trong khác hẳn với bên ngoài, rất im lặng, có thể thấy được cách âm rất hiệu quả.
Cô đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu trên tay đặt lên bàn.
Theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, thì thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh đang xếp gọn lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Dung Ân cũng không nhìn rõ. Cô ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha của Italia, một nửa bị khuất trong bóng tối, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài, anh mặc một bộ âu phục đắt tiền.
Dung Ân mang rượu đã chuẩn bị rót vào cốc, động tác thành thạo, trong phòng im lặng chỉ có tiếng rót rượu lạnh lẽo.
Mấy người kia dọn xong bỏ tay ra, có một người lấy ra một con dao nhỏ tùy thân, vạch một lỗ lớn trên một gói. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Dung Ân nhìn sang thì thấy rất thâm hiểm.
Người đó lấy tay chấm một ít bột đưa lên mũi ngửi, hít vào xong thì thở hắt ra ngay lập tức. Sau đó gật đầu với người đàn ông kia.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Dung Ân đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này chắc không phải là thuốc phiện giống như ở trên tivi chứ?
Mặc dù trước đây trong khi huấn luyện, quản lý đã từng nói, ra vào ở một nơi như Cám Dỗ thì loại người nào cũng có, cho dù có nhìn thấy họ phóng hỏa giết người cũng không được lên tiếng. Nhưng mà việc làm lần này của họ quá đáng sợ?
“Đi lại đây rót rượu vào ly.” Người kia lấy khăn, lau tay bị dính bột, ánh mắt nhìn Dung Ân, giọng nói không hài lòng.
“Vâng…” Dung Ân phản ứng kịp thời, mang một loạt ly rượu bày ra, cầm lấy chai rượu đã mở rót vào những chiếc ly đó.
Thấy A Nguyên đã lau sạch tay, mấy người ngồi bên cạnh vội vàng lấy thuốc lá ra mời. Ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Dung Ân nửa quỳ ở trên thảm, cúi đầu xuống chờ khách yêu cầu.
Cô nghĩ đến bản thân mình còn chưa có tiền thuê nhà tháng sau, mà cuộc sống của những người này ở đây lại hơn người và xa hoa đồi trụy đến như vậy.
Mấy người cầm lấy ly rượu ở trên bàn lên cụng ly, thấy Dung Ân vẫn ở bên cạnh cúi đầu, A Nguyên tức giận quát: “Tại sao lại ngây người ra như vậy? Lại rót rượu cho Tước thiếu gia đi”.
“Vâng”. Dung Ân cầm lấy ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, cô khẽ nói một tiếng: “Rượu của ngài đây ạ.”
Người đàn ông bỏ chân xuống, ngồi dậy, ngay lập tức thân thể