Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ám Dục (18+)

Ám Dục (18+)

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1342798

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2798 lượt.

này, ngoại trừ sinh hoạt cá nhân hơi lộn xộn một chút, trên phương diện công việc, năng lực của anh chắc chắn không thể coi thường.
Sau khi bước vào, chỉ cần nhìn thấy sự bảo vệ nghiêm ngặt của công ty là có thể nhận ra.
Vào thang máy chuyên dụng, ngay khi cửa vừa đóng lại, Dung Ân đã soi mình trên đó, cô nâng tay nhẹ nhàng vén lại tóc. Nam Dạ Tước dựa lưng vào tường, nhìn về phía trước, đúng lúc nhìn thấy cô lo lắng, rụt hai vai hít sâu một hơi.
Lúc lên giường với anh, cũng không thấy cô căng thẳng như vậy.
Nam Dạ Tước cúi người, một đôi tay dài từ đằng sau vòng đến, vừa vặn đặt ở eo Dung Ân, sau đó, hai tay ngang nhiên đan vào nhau đặt ở bụng cô, dịch lên vài phân, mỗi tay một bên, phủ lên ngực cô.
Dung Ân cúi xuống nhìn hai tay Nam Dạ Tước, rồi quay đầu, ở khoảng cách gần như vậy, hai chóp mũi chạm phải nhau.
“Hồi hộp vậy sao? Đến áo lót cũng mặc lệch.” Nói xong, làm như đó là sự thật, kéo áo lót của cô xuống một chút, ngón tay tiện thể lợi dụng.






Mấy lần đầu tiên.
“Đinh –” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nam Dạ Tước quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.
Hai người dừng lại trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nữ thư ký xinh đẹp ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Dung Ân, rồi quay sang phía Nam Dạ Tước, trong tíc tắc ánh mắt đã trở lên rạng rỡ: “Tổng giám đốc.”
Giọng nói ngọt ngào, dáng người quyến rũ của cô ta trong bộ trang phục công sở, càng khiến người khác phải liên tưởng.
“Mỵ, sắp xếp cho cô ấy một công việc.” Nam Dạ Tước nhìn Dung Ân: “Cô muốn làm ở bộ phận nào?”
Dung Ân ấn ấn mấy cái lên miếng băng, xuyên qua tấm thủy tinh nhìn cô ta nói: “Chỉ sợ có người muốn cũng không được.”
Nụ cười lập tức cứng đờ, Đan Mỵ xoay người, dẫm mạnh chân đi về phía trước. Dung Ân theo sau cô ta, đến nơi làm việc, từ rất xa đã nhìn thấy ba chữ “Phòng thiết kế.”
Bố trí ở bên trong cũng giống như các văn phòng phổ biến khác, bàn làm việc có vách ngăn hình chữ thập, mỗi người ngồi một ô, ai cũng đang cúi đầu chăm chú, tiếng gõ bàn phím phát ra lạch cạnh.
“E hèm…” Đan Mỵ nắm tay lại, che miệng ho khan mấy tiếng, đúng như mong đợi, toàn bộ người trong văn phòng đều chú ý, ngẩng đầu lên.
“Từ hôm nay, phòng thiết kế có thêm một nhân viên mới, đúng rồi, cô tên là gì?” Đan Mỵ quay đầu nhìn Dung Ân.
“Tôi tên là Dung Ân.”
“Trưởng phòng Hạ, cô ấy là do tổng giám đốc đích thân đưa đến đấy…” Thanh âm ẽo ợt kéo dài, ánh mắt mờ ám, cố ý nhấn mạnh thân phận đi cửa sau của Dung Ân.
Đúng lúc cô gái từ văn phòng bước ra, đối diện với Dung Ân, vươn cánh tay phải trắng nõn:
“Xin chào, tôi tên là Hạ Phi Vũ.” Giới thiệu đơn giản, chuyên nghiệp.
“Xin chào.” Dung Ân bắt tay, Hạ Phi Vũ chỉ một vị trí gần cửa sổ nói: “Chỗ ngồi của cô ở trong kia.”
Sau đó, không hề dừng lại đi thẳng vào văn phòng của mình.
Mãi đến khi tiếng giày cao gót của Đan Mỵ biến mất ở cuối hành lang, mọi người mới ngẩng đầu lên bàn tán.
“Nhìn eo của thư ký Đan lúc xoay người xem, ngày nào cũng đi giày cao gót như vậy, cô ấy không sợ bị ngã sao…”
“Mọi người ơi, tôi bảo này! Hôm qua tôi lại thấy tổng giám đốc và trưởng phòng Hạ ở trong thang máy…”
Giọng nói càng lúc càng khẽ, mấy người ăn ý với nhau, cùng chụm đầu lại: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó… Hết rồi, đó là thang máy chuyên dụng, tôi không thể theo vào được, nên không nhìn thấy gì nữa.”
“Xí!” Mọi người kêu lên, ngồi trở lại vị trí của mình: “Thật đấy, giữa bọn họ chắc chắn có gì đó.”
Dung Ân im lặng ngồi ở góc phòng, dựa vào lời bàn tán của mọi người, cô đoán mối quan hệ giữa Nam Dạ Tước và Hạ Phi Vũ chắc hẳn không bình thường, Dung Ân dọn dẹp bàn làm việc, chợt cảm thấy bụng dưới đau nhói, ngay sau đó, cô cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp từ trong cơ thể chảy ra.
Đầu tiên Dung Ân tưởng mình đến kỳ kinh nguyệt, nhưng nghĩ lại, cô mới hết cách đây một tuần, Dung Ân khó chịu ngồi trên ghế, cảm giác đau đớn này không hề xa lạ, đêm qua, thời điểm Nam Dạ Tước tiến vào, đau đớn giống hệt lúc này.






Lướt qua
Dung Ân cụp mắt xuống, cô đã nói sự thật, Nam Dạ Tước tin hay không là chuyện của anh, cô không quan tâm, mặc dù là trao đổi, nhưng, bắt đầu từ khoảnh khắc cô nằm lên giường của anh, thân phận của hai người đã không thể tồn tại sự ngang hàng được nữa. Ở trong mắt Nam Dạ Tước, cô chỉ là một cô gái anh dùng tiền để chơi đùa, một người chỉ xứng đặt ở dưới thân.
“Tôi đã từng hi vọng, tự mình có thể quyết định được lần đầu tiên của bản thân.” Giọng Dung Ân đầy châm biếm, cô không biết đó là đối với chính cô, hay là đối với Nam Dạ Tước.
Châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, quanh quẩn bên đầu ngón tay, Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm bóng dáng cô, đôi mắt từ từ híp lại.
Trong người Dung Ân khó chịu, không muốn tốn thời gian với anh, cô đi trước, nhưng mới đi được hai bước, eo đã bị ôm mạnh lấy, bước chân lảo đảo, rồi bị Nam Dạ Tước nhét vào trong xe.
Theo lời nói của anh, tất cả ánh mắt


Pair of Vintage Old School Fru