XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ám Dục (18+)

Ám Dục (18+)

Tác giả: Thánh Yêu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1342823

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2823 lượt.

rất tiếc nuối.”
“Cô và Dung Ái không giống nhau đâu, tôi không ngại nói cho cô biết, đứa bé này, tôi sẽ cho nó một thân phận, lúc cô không còn ở đây, con bé đã ở cùng với Tước, hơn nữa, bây giờ đã để cho Tước biết con bé đã mang thai, con của cô, sau này sẽ về lại bên cạnh Tước, còn em gái của cô, tương lai chính là mẹ của nó.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Dung Ân đầy kinh ngạc, “Không thể nào!”
“Không có gì là không thể, say rượu mất lý trí, đến lúc đó hiện trường vụ việc có thể làm giả, cô nên biết, đứa con ở bên cạnh nó, thì sẽ không có gì là tiếc nuối như cô đã nói rồi.”
Dung Ân lắc đầu, “Con sẽ không tin, đứa bé này là của con, ai cũng không thể tách rời chúng con, bác gái, nếu là đổi lại là trước kia, con không chút nghĩ ngợi sẽ tin những lời này của bác, nhưng bây giờ, sẽ không…”
Sở Mộ đứng dậy ra khỏi phòng, bà mặc kệ Dung Ân có tin hay không, trên thực tế, bà thật sự đã đem ý nghĩ này tiết lộ cho Dung Ái biết.
Đi vào trong phòng khách, Dung Ái không biết đã tới từ lúc nào, đôi mắt đỏ lên, nhìn thấy Sở Mộ liền đứng lên,”Dì ơi, cách này không thể thực hiện được…”
“Sao vậy?”
“Buổi tối tụi con thực sự cũng đã uống rượu, nhưng anh ấy không có đụng vào con, bây giờ con nói mình mang thai, anh Tước không tin, con lấy tờ giấy dì đưa cho con ra chứng minh, nhưng anh không nói lời nào gọi bác sĩ tư nhân của mình tới, con nào dám nán lại lâu, hơn nữa lại còn có cả Duật Tôn kia, hình như là nhìn một cái là đã nhìn được thấu con rồi vậy.” Dung Ái đến bên cạnh Sở Mộ ngồi lại trong ghế sô pha, “Mấy ngày nay, con cũng không dám đi qua bên Ngự Cảnh Uyển.”
Sở Mộ vốn nghĩ sẽ sắp xếp chuyện bọn họ một cách thuận lợi đâu vào đấy, còn được ôm cả đứa cháu nội, bà vỗ vỗ tay Dung Ái, cũng khó trách, ai bảo Nam Dạ Tước là con trai của bà, nếu thật có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy, làm sao có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay?
Bà tùy ý an ủi vài câu, liền đi ra ngoài, Dung Ái biết rõ Dung Ân bị giam tại đây, lúc mở cửa phòng, Dung Ân đang ngồi ở mép giường, lúc nhìn thấy cô ta, vẻ mặt cũng không quá kinh ngạc.
“Chị.”
Dung Ái khép cửa phòng lại, Dung Ân nghe thấy cách xưng hô thế này, không khỏi tròn mắt.
Thấy cô không nói lời nào, Dung Ái liền tiến lên vài bước, “Trông thấy tôi không phải là nên vui mừng sao? Có lẽ, tôi có thể dẫn cô ra ngoài.”
Dung Ân thần sắc mờ nhạt, ở lì trong gian phòng này, chưa bao giờ đi ra khỏi đây một bước, màu da càng có vẻ trắng nõn hơn, “Nếu như cô thật sự muốn đẫn tôi ra ngoài, lần này vào đây, không phải là cô, mà đã là anh ấy.”
Dung Ái đanh mặt lại, những móng tay đầy hoa văn bấu sâu vào lòng bàn tay, “Cô biết không, tôi rất chán ghét sự chắc nịch này của cô, cô dựa vào cái gì cho rằng Tước sẽ không vứt bỏ cô, dựa vào cái gì cho rằng anh ấy sẽ chờ cô, tôi cho cô biết, cô sai rồi…”
Dung Ân thần sắc thanh liệt, “Cô chưa từng trải qua, cô sẽ không hiểu được.”
Việc sinh ly tử biệt đó, vừa có nỗi hận đến thấu tận trong xương tủy, cùng với tất cả những thay đổi mãnh liệt về sau tạo nên tình yêu, là cô cùng Nam Dạ Tước dùng sinh mạng của mình để đổi lấy, người khác làm sao có thể hiểu?
“Nhưng mà, tôi cũng yêu anh ấy, tôi gọi cô một tiếng chị, cô cũng nên lui ra khỏi thế giới của anh ấy đi, Dì sẽ không cho mấy người gặp lại nhau đâu, nếu như vậy, cô sẽ đau khổ cả đời, tôi cầu xin cô, như vậy vẫn còn hơn là làm cho anh ấy bỏ cuộc…”
“Có phải cô nói, muốn tôi làm cho anh ấy bỏ cuộc không?”
“Đúng, cô có thể viết thư, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách bỏ ở Ngự Cảnh Uyển, chỉ cần anh biết là do cô tự mình muốn đi, nhất định là sẽ quên đi rất nhanh…”
“Mấy người không cần phải hao phí tâm tư, ” Dung Ân chỉ cảm thấy mệt mỏi, đầu váng mắt hoa dữ dội, cô đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài là một mãnh đất trống rất lớn,lần nào cô cũng nhìn chằm chằm cánh cổng kia, “Dung Ái, tôi biết rõ cô chưa từng thừa nhận tôi đây là Chị, tôi cũng không hào phóng như vậy, chuyện gì cũng có thể nhường nhịn, mẹ tôi đợi hai mươi mấy năm, nhường nhịn là hạnh phúc của bà. Không, không phải là nhường nhịn, bà rõ ràng biết rõ sự lựa chọn của người đàn ông đó, cho nên, bà không kiên trì nữa, tôi cũng giống như vậy, nếu như là anh ấy bỏ cuộc, thì sự kiên trì của tôi cũng sẽ không còn, cô cầu xin tôi là không có ích gì đâu, nếu đã yêu sâu đậm, tôi tình nguyện để anh ấy đau khổ cả đời, cũng không muốn anh ấy bỏ cuộc, nếu như vậy, cũng không biết trong lòng có thể nhớ thương gì, còn có thể trông cậy vào những gì? Nhưng ít nhất, bây giờ anh ấy vẫn còn có thể nhớ kỹ chút đau này.”
Dung Ái nhìn chằm chằm cô bên mặt cô, “Cô thật sự là vững tin như vậy sao?”
“Đúng, sự kiên trì này, đều là anh ấy đã cho tôi.” Nam Dạ Tước đã dùng khoảng thời gian dài như vậy mới có thể hâm nóng trái tim cô, hôm nay, trong lòng cô quả nhiên rất sôi sục, đây chính là Dung Ân, cô yêu anh, cho nên sẽ vứt hết tất cả để tin tưởng anh, nếu như ngay cả những thứ này cũng không thể cho đi, sao có thể gọi là yêu?
“Tốt… Vậy tôi sẽ xem thử, mấy người yêu nhau như thế nào,” Dung Ái nghiến răng, ánh mắt bên trong