Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Ni Mạt Tiểu Ngư

Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015

Lượt xem: 134582

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.

ken két, có vẻ như hỏa khí đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực.
“Dật Tuấn!”
Tô Duyệt Duyệt giúp Tống Dật Tuấn nhặt điện thoại lên, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đối với anh, điện thoại là một vật vô cùng quan trọng, giá trị của nó thì không tính đến, chỉ tính riêng dữ liệu trong đó cũng đã không thể tùy tiện vứt bỏ. Xin nhân viên phục vụ một cốc nước ấm, cô đưa cho Tống Dật Tuấn, nói: “Uống một chút đi!”
Tô Duyệt Duyệt vẫn ân cần quan tâm đến anh, dù mọi người xung quanh có nhìn bằng ánh mắt thế nào trước hành động thiếu kiểm soát của anh thì cô vẫn hiểu rằng đằng sau đó nhất định có chuyện xảy ra. Tống Dật Tuấn rất đau khổ, chống khuỷu tay trên bàn, nhắm chặt hai mắt. Cú điện thoại vừa rồi là của Emma, trong điện thoại, Emma sau một hồi cười bí hiểm đã nói với anh rằng, mọi đồng nghiệp trong JSCT đều sẽ nhận được một thông tin cực sốc, mà thông tin này còn hấp dẫn hơn cả scandal của một số minh tinh, thậm chí cô ta còn nói thông tin sắp tới về anh sẽ còn sốc hơn nữa. Tống Dật Tuấn chưa kịp truy vấn hay chửi rủa cô ta điên khùng thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Còn hấp dẫn hơn cả scandal của minh tinh, Tống Dật Tuấn không cần nghĩ cũng có thể đoán cô ta rốt cuộc đã làm gì. Tuy mối quan hệ giữa anh và Chu Hâm đã được đồn thổi khắp Tập đoàn JS nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Dựa vào phụ nữ để giành lấy địa vị là điều sỉ nhục đối với đàn ông. Vậy mà hôm nay, giọng nói xảo quyệt của Emma trong điện thoại đã báo với anh rằng, chút tự tôn còn sót lại giấu kín trong lòng anh cũng đã bị lôi ra chà đạp rồi.
Tống Dật Tuấn suy nghĩ rất nhiều, tới mức khó mà tự chủ được. Tô Duyệt Duyệt im lặng ngồi bên cạnh anh giống như dòng suối mát giữa khe núi đang từ từ chảy trôi vào cơ thể, dập tắt cơn bực tức trong anh, tuy chậm rãi nhưng lại không bao giờ cạn.
Mười lăm phút sau, Vu Tiểu Giai gọi lại cho Tô Duyệt Duyệt, chuông reo liên hồi, tiếng nhạc vui vẻ khoan khoái trái ngược hoàn toàn với không khí trầm lặng lúc này, cổ họng Tống Dật Tuấn nghẹn cứng, nặn mãi mới ra vài chữ: “Em nghe đi, không phải lo cho anh.”
Ném tờ một trăm tệ lên mặt bàn, Tống Dật Tuấn cầm chặt chiếc điện thoại đã vỡ vụn, lững thững bước đi, hòa lẫn vào dòng người trên phố, nhân viên phục vụ vội vã chạy lại thu dọn, sợ anh chàng trông tướng mạo bảnh bao thanh lịch này đột nhiên lại làm ra chuyện gì đó trái ngược với dáng vẻ của anh ta. Tô Duyệt Duyệt vừa nghe điện thoại vừa đuổi theo, không buồn để ý tới nhân viên phục vụ đang gọi với theo trả lại tiền thừa.
“Duyệt Duyệt, cô đã xem chưa? Rốt cuộc cô đã xem chưa đấy? Có phải lúc nãy cô đang ở cùng Kevin không? Tôi nói cho cô biết đã xảy ra chuyện rồi.”
“Không nói chuyện với cô nữa, tôi đang có việc quan trọng.”
“Này, còn có chuyện nào quan trọng hơn vụ scandal tình ái giữa vị sếp đẹp trai của chúng ta và sếp lớn chứ?” Vu Tiểu Giai sợ Tô Duyệt Duyệt lại tùy tiện ngắt điện thoại nên vội vàng lớn tiếng nói ngay vào trọng tâm, Tô Duyệt Duyệt sững người lại, thông tin như sấm động bên tai này chẳng khác gì một nhát búa giáng xuống đầu cô, mắt nhìn thấy Tống Dật Tuấn đang dần dần mất hút vào đám đông, cô đã nghe rõ thông tin không hề mang chút đùa cợt của Vu Tiểu Giai, hóa ra anh thất thần là vì chuyện này.
“Dật Tuấn.”
Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa cúp điện thoại, mau chóng đuổi theo anh. Đầu óc rối bời, không có thời gian suy nghĩ phân tích xem mình nên đối mặt thế nào với Tống Dật Tuấn, mọi tình cảm và lý trí đều chìm nghỉm trong từng bước chân vội vã. Cho tới khi cô đứng chắn ngang phía trước mặt anh, túm lấy cánh tay anh, mới phát hiện thấy hóa ra anh đã sớm có được quyết định về mối quan hệ giữa họ trong khoảng cách chừng một trăm bước chân vừa qua.
“Chia tay nhé.”
“Chia tay?”
Có lẽ lời nói này nên thốt ra từ miệng Tô Duyệt Duyệt mới phải, bởi lẽ người bị tổn thương là cô, tuy nhiên nó lại được nói ra từ miệng anh, giọng nói run run nhưng lại chứa đựng trách nhiệm tội lỗi không thể tha thứ, kỳ thực là anh muốn nói thay cô mà thôi.
Lời nói này quá nặng nề đối với người đang yêu, khi nghe câu đó, Tô Duyệt Duyệt giống như một người “bị người yêu ruồng bỏ”, trong lòng dậy sóng, tuy nhiên, cô lại không quá buồn rầu, ngược lại, có một chút cảm thông đối với người đàn ông trước mặt.
Tống Dật Tuấn thấy cô gái trước mặt chỉ nhìn mình, không có nước mắt, cũng không đau khổ như anh nghĩ. Anh đã nhìn ra rồi, đã nhìn ra trái tim của cô từ trong đôi mắt kia. Cô không hề yêu anh, thậm chí đến thích cũng không. Không ngờ ngay cả trong tình yêu, mình cũng thất bại thảm hại đến vậy, từ đầu tới cuối, mình chẳng qua chỉ là kẻ yêu đơn phương mà thôi.
“Dật Tuấn, dù có là sự thật hay không, em đều nghĩ anh có nỗi khổ tâm của riêng mình, đúng không?”
Đúng vậy, anh có nổi khổ tâm của mình, trong mấy năm qua, chỉ có Tô Duyệt Duyệt là người duy nhất nói với anh câu này. Tống Dật Tuấn không chút do dự đặt hai tay lên eo cô, kéo sát về phía mình, rồi bất ngờ hôn cô ngấu nghiến, mặc cho cô gắng sức đẩy ra trong sự ngạc nhiên sửng sốt, anh nhắm mắt lại, cảm nhận mộ